Nhũ bạch sắc quang hoa dưới lớp cát không có linh khí dao động, cơ hồ dưới cát lẫn những hạt thủy tinh li ti, Ngụy Tác tuy nhiên cực kỳ cẩn thận nhưng không phát hiện mặt cát sau lưng lại biến hóa này. Đi một lúc, đột nhiên vô số bạch sắc quang hoa như huỳnh hỏa trùng (đom đóm - ND) bay lên.
"Chuyện gì hả?"
Ngụy Tác biến hẳn sắc mặt. Dương chi điểu cũng cực kỳ kinh hoảng lùi lại bên cạnh, cơ hồ chỉ muốn nép sát vào gã.
Bạch sắc quang hoa không hề có linh khí dao động, không tổn hại đến thân thể gã, như ánh sáng bình thường mà tôi nhưng pháp trận của ẩn hình pháp y lại vô hiệu, linh khí tiêu tan. Một chiếc bóng rõ dần, hoàn chỉnh lộ ra thân ảnh Ngụy.
Ẩn hình pháp y của gã đã mất hiệu quả ẩn hình.
"Ngươi không cảm giác thấy nguy hiểm hả!" Ngụy Tác quát to với Dương chi điểu vì thể nội chân nguyên không kém đi nhưng chảy ra ngoài là tiêu tan mất tám phần, định dùng nạp bảo nang thì cũng không có bất kỳ phản ứng gì, tựa hồ bất kỳ pháp trận nào cũng vô hiệu ở đây.
Dương chi điểu kinh hoảng tột bậc lắc đầu, xem ra việc không cảm giác thấy nguy hiểm không phải là cố ý giở trò.
"A! A! Chuyện gì hả, liên hệ giữa ta và pháp trận Dưỡng quỷ quán bị cắt đứt, ta không về Dưỡng quỷ quán được nữa! A! Dưỡng quỷ quán tổn hại thì ta chết chắc!" Giọng lục bào lão đầu kinh hãi vang lên trong tai gã.
Trong hoàng sa sa mạc rộng mười mấy dặm này lấm tấm bạch sắc huỳnh quang, từ từ dâng lên, hình thành một vầng trăng trắng bạc trên độ cao năm, sáu mươi trượng!
"Là Nguyệt thực pháp trận!"
Thấy vầng trăng do vô số bạch sắc huỳnh quang tụ lại, lục bào lão đầu kinh hỉ tột bậc kêu lên như thoát khỏi cõi chế, "Ngụy Tác, pháp trận này chỉ khiến toàn bộ pháp trận trên pháp khí mất công hiệu, ở đây không cách nào động dụng bất kỳ pháp khí này, chân nguyên tiêu tan chín phần, tu vi của tu sĩ tương đương với một phần mười vốn có! Nhưng pháp trận này không tạo thành tổn hại cho tu sĩ cùng pháp khí.”
Liền đó, lục bào lão đầu phi thường sợ hãi kêu lên: "Ngụy Tác, mau đi! Pháp trận này đều phối hợp sử dụng với thứ khác, tu vi hiện tại chỉ tương đương với một phần mười bình thường. Dù chỉ là con rối tinh kim thì ngươi cũng không chống nổi.”
Ầm!
Lục bào lão đầu vừa dứt lời, như gặp địa chấn, mặt cát rung lên, mười bốn chỗ quanh Ngụy Tác sụt xuống, cát chảy như nước, mười bốn thân ảnh khổng lồ từ dưới đất dâng lên.
Mười bốn con tinh kim khôi lỗi cao bằng hai người!
Có điều khác với nhân ma phù văn thần tướng là mười bốn tinh kim khôi lỗi này đều màu đen, không có bất kỳ phù văn, quang hoa gì, trông như tượng thật sự.
Mười bốn hắc sắc tinh kim khôi lỗi cầm đao, phủ nổi lên khỏi nền cát, thể nội phát ra tiếng lách cách.
"A! Xong rồi, xong rồi! Không thoát được, cả Dưỡng quỷ quán cũng bị đánh vỡ.”
Lục bào lão đầu gào lên như khóc, đúng là ghét của nào trời trao của ấy, rõ ràng là cơ quát thiết ngẫu thường có trong cấm chế của thượng cổ tu đạo giới.
Ngụy Tác nhợt nhạt mặt mày, chết dưới tay thứ này đúng là chết không nhắm mắt.
Nhưng lúc đó, tình cảnh quỷ dị xuất hiện.
Tiêng kim loại vang lên lách cách, mười bốn hắc sắc tinh kim thiết ngẫu có sáu pho bất động, như đã “chết”, tám con bước lên một bước, khí thế hung hung định chém Ngụy Tác.
Tám tinh kim thiết ngẫu còn lại có ba con lướt lên, thể nội nổ vang như thể bước dài quá nên bị rách nát, nhưng vẫn hoàn toàn bất động.
Bốn trong năm con còn lại khi chạy thì thể nội liên tục nổ vang, được năm, sáu bước thì đứng lại như không chịu nổi nữa, con kiên trì được lâu nhất thì đột nhiên nổ bùng một tiếng, cánh tay cầm phủ rơi xuống, tiếp đó chân rụng ra. Tinh kim thiết ngẫu này bổ chửng, vỡ thành mấy mảnh.
Tình cảnh này, đừng nói Ngụy Tác và lục bào lão đầu, cả Dương chi điểu cũng tròn mắt!
Có câu chim khôn hơn người nhưng tình cảnh này thì cả hai đều không khôn.
"Nhĩ muội yêu!" Ngẩn ra nhìn tinh kim thiết ngẫu tan nát, Ngụy Tác và lục bào lão đầu cùng kêu lên.
Lâu năm quá rồi!
Nếu là hơn một vạn năm trước, Ngụy Tác chắc đã lành ít dữ nhiềuvạn năm rồi, nhân ma thần tướng còn nguyên lành vì có pháp trận chi lực bảo vệ, còn tinh kim thiết ngẫu thuần túy nhờ vào cơ quan khu động, nhiều bộ phận chế tác từ tinh kim đặc biệt đều đã rỉ sét, bất động thì không sao chứ động rồi thì vỡ nát ngay.
Ngụy Tác chưa kịp cao hứng thì thân thể cứng lại!
Một thân ảnh quyến rũ từ rìa cát vàng xuất hiện.
Rất có khả năng là nữ tu Âm Thi tông quyến rũ Âm Lệ Hoa.
Nữ tu xinh đẹp, cả dung nhan và thân thể đều bốc lửa này rõ ràng bị dị cảnh Nguyệt thực pháp trận phát động thu hút.
Thấy Nhi Ngụy Tác ở trong bãi cát vàng, quanh mình toàn là tinh kim thiết ngẫu, nàng ta lại lướt vào bãi cát thuộc Nguyệt thực pháp trận, nhắm hướng gã.
Nữ tử quyến rũ tột bậc này tỏ vẻ đáng thương.
So với thần thái cười mỉm tự tin trước đây, từ vưu vật yêu dã đã biến thành mỹ nữ ngây thơ bên nhà hàng xóm, trình độ biến hóa thần thái và khí chất đnày thì ngay cả Ngụy Tác xuất thân gian thương cũng tự than không bằng. Hiện tại Vọng khí thuật quét vào, không rõ vì pháp trận hay nàng ta tu luyện thuật pháp ngăn đối phương tra xét mà chỉ thấy hắc quang như nước bao bọc, căn bản không cách nào phán đoán tu vi. Nếu không vì đứng trong tháp lâm xem lén, Ngụy Tác tuyệt đối không thể nào xâu chuỗi nữ tu đáng thương này và Kim Đan kỳ nữ tu Âm Lệ Hoa đỉnh đỉnh đại danh của Âm Thi tông lại.
"Vị đạo huynh này, là tu sĩ Hỏa Hoàng cung hả?"
Trong lúc Ngụy Tác bình tĩnh quan sát nữ tu thì nàng ta vì nhìn rõ mặt mũi và y phục gã thì nhanh chóng khôi phục thần thái mỉm cười lúc trước, từ thiếu nữ hàng xóm thân thiết biến thành vưu vật bốc lửa tột bậc, biến hóa nhanh đến độ không ngờ. Giọng nói từ xa vọng lại thập phần không linh, thoáng chút khàn khàn, chỉ giọng nói cũng chứa nét mị hoặc khôn tả.
"Tu sĩ Hỏa Hoàng cung?"
Ngụy Tác ngẩn ra, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, không gật đầu, không phủ nhận, hỏi nữ tu đang đến gần: "Cô nương là ai?"
"Chắc đạo huynh không đến nỗi không nhận ra tôi là tu sĩ Âm Thi tông chứ?" Nữ tu mím môi mỉm cười, chỉ vào pháp y, trong tay áo rộng lộ ra đôi tay ngọc, đan với khe hở trên ngực.
"Có việc gì chăng? Không có gì thì tại hạ đi trước.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nói xong định đi ngay.
"Tại nơi thế này, gặp nhau là duyên phận, thế nào, đạo hữu thấy tiểu nữ đáng ghét, không muốn ở lại thêm một chút hả?" Nữ tu quyến rũ tột bậc này tỏ vẻ ai oán, nhìn Ngụy Tác rồi bước tới, lộ ra đôi chân trần.
Ngụy Tác nhìn vào mục quang nàng ta, trong đôi mắt mỹ lệ là thất sắc quang hoa mê ly từ từ chuyển động, như biến thành một vũng xoáy hút hết ánh mắt và thần hồn người khác vào.
Ngụy Tác tỏ vẻ si mê, nhìn cặp chân ngọc như sắc lang nuốt nước bọt.
"Đạo huynh muốn thế nào?" Nữ tu mỉm cười, giọng nói mê hặc, tay đặt lên hai ngọn núi trước ngực, khẽ hé hắc bào thêm một phân, "Đạo huynh muốn gì cũng được.”
Thân thể dưới lớp hắc bào không mặc gì mà chỉ có một cái yếm mỏng như cánh ve, dệt từ tơ vàng. Cái yếm thoạt ẩn thoạt hiện, hai điểm đỏ rực và chốn đen tuyền thần bí đó cũng không bị che kín, càng khiến nàng ta có thêm nét câu hồn đoạt phách.
"Thật sự muốn gì cũng được?" Ngụy Tác nhìn nữ tu bốc lửa đang trần trụi, nuốt nước bọt.
"Đương nhiên.” Nữ tu cười khanh khách, đôi ngọn núi mê hồn lắc lư, hắc sắc pháp y rơi xuống tấm thảm đen dưới đất.
Hoàng sa, hắc thảm, nữ tu diễm lệ tột bậc, tình cảnh này khiến người ta không chịu nổi.
"Được!"
Ngụy Tác tỏ vẻ chảy nước bọt đi tới.
"Ngươi... ngươi định làm gì?" Nhưng rồi nữ tu diễm lệ tột bậc không tin nổi trừng lớn mắt. Ngụy Tác gật đầu, chụp lấy hắc sắc pháp y của nàng ta rồi chạy ngay.
"Cô nương không phải bảo muốn gì cũng được hả?" Ngụy Tác vừa vo hắc sắc pháp y nhét vào ngực vừa bảo nữ tu còn chưa kịp phản ứng, "Cô nương rộng rãi quá, đa tạ
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: