"Cảnh giới của sư tôn thì kẻ bị giáo huấn nhưng không hối cải như các ngươi vĩnh viễn không hiểu."
"Tiên cảnh chỉ ở trong lòng."
Đối diện khí tức ngút trời, Ngụy Tác càng bình tĩnh, thần sắc rất kỳ quái, những lời nói ra không rõ là thương xót hay khinh miệt.
Đỉnh đầu và quanh gã đột nhiên nở bừng vô số bảo hoa, linh thụ.
Bạch sắc bảo thụ diễn hóa trên hư không, cành lá rậm rạp, tỏa vạn trượng tường quang, khí tức không nhiễm phàm trần.
Vực ngoại thiên ma đều kinh hãi.
Ngụy Tác đã cạn kiệt nhưng tiên cảnh lại diễn hóa quanh gã.
Vô cùng vô tận bảo hoa và linh thụ sinh trưởng, như vô số thông thiên chi lộ vươn lên vô tận thái hư.
Đó là cảnh tượng khó hình dung nổi, mỗi nhánh bảo hoa, linh thụ, nhất là bạch sắc bảo thụ quang ảnh, đều rút linh khí kinh nhân từ tinh không khác về.
Là linh nguyên kinh nhân, khác nào vạn cổ linh dược.
"Chát!"
Linh nguyên như có sinh mệnh, liên miên chảy vào thể nội Ngụy Tác.
"A!"
Hắc phát vực ngoại thiên ma đại đế rú lên hãi hùng, cánh tay duy nhất hóa thành năm đạo hắc sắc lưu quang, mỗi đạo đều như một tòa bảo tháp, nhưng y chợt nhận ra mi tâm mọc lên một đóa hắc sắc linh hoa.
Chân nguyên và nguyên khí của y tan theo đóa hắc sắc linh hoa mọc ra, năm tòa hắc sắc bảo tháp thần quang tan đi, lúc đến trước mặt Ngụy Tác thì chỉ còn là năm lóng xương.
Y rú lên, năm nhánh xương hóa thành tro, thân thể y cũng hóa thành tro theo, tan vào hư không, chỉ còn lại đóa hắc sắc linh quang từ mi tâm mọc ra.
Một đại đế thành tro thì là uy lực thế nào?
"A!"
Bạch cốt vực ngoại thiên ma đại đế già nua nghẹn cả thần hồn, sức mạnh này vượt ngoài tầm hiểu biết của lão, lão đang ở trong vạn đạo hỗn độn lưu quang, hình thành một tấm ma đồ, mọi vực ngoại thiên ma tổ thành bạch cốt cự thuyền phía dưới gần như khô cong, tinh khí bị lão hút hết sau đòn này, nhưng tích tắc đó, lão không cảm tri thấy Ngụy Tác, không khóa chặt được gã, thì biết đánh vào đâu.
Ngụy Tác và bọn Cơ Nhã ở trong tầm mắt lão nhưng gã và tất cả như nối liền với cả thiên địa này, ngay trước mặt mà xa vô hạn, vĩnh viễn không chạm tới được.
"Bức tranh này đủ cho các ngươi ngoan ngoãn mười mấy vạn năm." Ngụy Tác mục quang lóe lên, đóa hắc sắc linh hoa về tay.
Vô cùng vô tận hắc sắc linh quang rải ra, ma đồ của bạch cốt vực ngoại thiên ma đại đế diễn hóa bắn ngược lại.
"A!"
Trong lúc vực ngoại thiên ma đại đế và vô số vực ngoại thiên ma tổ thành bạch cốt cự thuyền kêu vang thì bị ép vào trong ma đồ, hắc sắc linh quang vô cùng chảy theo, biến thành một tấm hắc sắc họa quyển.
Hắc sắc họa quyển là hình ảnh bạch cốt vực ngoại thiên ma đại đế và bạch cốt cự thuyền đều như thật, kinh hãi vô vàn.
"Chát!"
Hắc sắc họa quyển vạch lên quỹ tích huyền ảo trên hư không, tinh phong ràn rạt.
Hắc sắc họa quyển tựa hồ xuyên qua vô số khe nứt không gian, trực tiếp quay về tinh không của các vực ngoại thiên ma.
"Keng!"
Hư không có vô số thần tắc hiện lên, từng thanh thiên kiếm chém qua, số vực ngoại thiên ma còn lại đều mất mạng.
Thiên địa bình tĩnh lại.
"Vực ngoại thiên ma đều bị diệt? Đại kiếp đã qua?"
"Ngụy Tác, chuyện gì thế nhỉ?"
Hàn Vi Vi và Linh Lung Thiên chấn kinh vô cùng, không hiểu chuyện gì.
"Nếu ta nói là đã được bạch y đại sĩ trong truyền thuyết truyền thừa, ngươi có tin không?" Ngụy Tác nuốt nước bọt, chính gã cũng thấy như vừa trải qua một giấc mơ.
Được Thông Thiên đại đế truyền thừa là gã nhận ra mình vừa mở một khung cửa, thấy một thiên địa không tưởng tượng nổi. Nhưng giờ thì lại nhận ra khi đó so với cảnh giới mà bạch y thanh niên và đệ tử thế hiện ra thì thật quá nhỏ nhoi.
"..."
"Ta chỉ muốn cắn chết ngươi." Hàn Vi Vi nghiến răng.
Nghe có vẻ không dám tin, nhưng đã xảy ra rồi, không tin không được.
"Tiên cảnh chi thược lẽ nào là truyền thừa mà bạch y đại sĩ cố ý để lại?" Linh Lung Thiên vẫn còn run rẩy, đó là thứ vô số Linh tộc bảo vệ, với nó còn có ý nghĩa càng phi phàm.
"Thành tựu của sư tôn, chúng ta không thể tưởng tượng nổi, sư tôn thấy được quỹ tích mười mấy vạn năm sau..."
Ngụy Tác gật đầu, diễn hóa cảnh tượng đã qua trong não hải tất cả.
"Hóa ra không chỉ để hóa giải một lần đại kiếp, mà còn để tìm truyền nhân." Ai nấy cực kỳ chấn kinh, hình tượng bạch y đại sĩ trong truyền thuyết tuy cao vợi nhưng chỉ tận mắt thấy mới biết hào quang của người đó che mờ cổ kim, thiên địa nhật nguyệt cũng không sánh nổi.
"Hóa ra tiên cảnh chi thược là bản tâm, người đó cần bản tâm..." Linh Lung Thiên như hiểu thêm nhiều.
"Ta còn chỗ chưa hiểu." Hàn Vi Vi lên tiếng. Lúc tất cả nhìn vào thì nàng ta tung chân đá Ngụy Tác, "Ta không hiểu, bạch y đại sĩ trong truyền thuyết sao lại chấp nhận lưu manh đáng chết như ngươi!"
Ai nấy mỉm cười, như trút được gánh nặng.
Còn việc gì vui hơn sau cơn hoạn nạn, vẫn được tự do tồn tại ở thiên địa này?
"A! Đại ca! Tiểu tử, ta gọi ngươi là đại ca nhé, thu ta làm truyền nhân!" Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
"..." Ai nấy suýt trợn tròng trắng ngất xỉu.
Là lục bào lão đầu, lão nhìn Ngụy Tác, mắt sáng lên.
"Cái gì kia?"
Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười, bỏ qua lục bào lão đầu, mục quang nhìn vào ám kim sắc đại môn.
Bạch y đại sĩ trong truyền thuyết và nữ tử cũng không nói sau ám kim sắc đại môn là gì.
Ngụy Tác cũng không biết, đưa tay ra.
...
Xuân, cuối xuân.
Sau ám kim sắc đại môn là khung cảnh xuân ấm hoa nở.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Cơ Nhã kinh ngạc thấy rằng dưới ánh nắng là mặt biển xanh biếc.
Trên tảng đá cạnh bờ biển có một thiếu niên.
Ngoài xa là một ngư thôn đổ nát không người.
Chân thiếu niên đã nát nhưng vẫn cô ngạo nhìn biển xa.
Nó không biết bọn Ngụy Tác từ hư không đi ra, nó chỉ là phổ thông thiếu niên chưa từng tu luyện công pháp cùng thuật pháp.
Ngụy Tác trải thần thức, chạm vào nguyên khí pháp tắc của thiên địa này, tức thì dị thường chấn kinh.
Thiên địa sau ám kim sắc đại môn còn không ít linh khí linh mạch, đối với tu sĩ thì có khác gì tiên cảnh.
Thần thức gã thấy được còn vô số làng xóm yên bình, vô số phàm nhân chưa từng tiếp xúc với công pháp.
Bạch y đại sĩ để lại cánh cửa thông với thế giới này là sao?
Ngụy Tác đưa những gì thấy được vào ý thức bọn Hàn Vi Vi, không ai hiểu nổi.
Thiếu niên thập phần cô ngạo kiên nghị kia đang nhìn gì, đợi gì?
"Cạch."
Ngụy Tác trầm mặc nhìn thiếu niên hồi lâu rồi cố ý giẫm nát vỏ sò.
"Các vị là..." Thiếu niên ngoái lại. Gương mặt gầy gò nhưng mục quang rất linh động, thấy bọn Ngụy Tác thì chấn kinh. "Các vị là... tiên nhân?"
"Tiểu đệ tên gì? Sao lại ở đây?"
Bọn Ngụy Tác nhìn nhau, hỏi thiếu niên.
"Ta... ta tên Nguyên Thiên Y..." (1) Thiếu niên nhìn bọn gã, kích động xen lẫn mang, "Thôn này gặp ôn dịch... ta nằm mơ thấy một bạch y tiên nhân nói là sẽ có tiên nhân tới, ta mới đến đây..."
"Nguyên Thiên Y?"
Ngụy Tác không hiểu rồi trong óc hiện lên hình ảnh dãy núi, ngực gã như bị dùi gõ vào, run lên đầy chấn kinh.
Gã nhìn thấy một người chân trần đứng trên miệng vực trên đỉnh núi nhìn một thiếu niên bò lên.
Gã thấy người đó gặp đại kiếp, gặp nhân quả luân hồi.
"Hóa ra đại kiếp sau cùng của người đó là bách thế luân hồi... Sư tôn đã tìm được dấu chân người đó..." Ngụy Tác chấn động nhìn thiếu niên, đại triệt đại ngộ.
"Thế giới này vốn không có cái gọi là tiên, chỉ có những người như chúng ta, nắm được thiên địa ảo bí và sức mạnh mà thôi..." Ngụy Tác cực kỳ nghiêm túc, hít sâu một hơi, từ từ nói với thiếu niên.