"Âm Thi tông tuy không được như siêu cấp đại tông môn Huyền Phong môn nhưng là đại tông môn thực lực hùng hậu nhất ba mươi hai thành trì duyên hải Vân Linh đại lục, đời nào cũng không thiếu Kim đơn đại tu sĩ, tông môn thông thường không so được..."
Ngụy Tác theo Âm Lệ Hoa vào sâu trong sơn môn Âm Thi tông, thấy trên nhiều điện vũ, sơn cốc, thậm chí vách núi có khắc phù văn, mọi phù văn đều cổ xưa nhưng vẫn phát ra khí tức đặc hữu của Thần huyền tu sĩ, có những phù văn tạo cho gã cảm giác như quang văn trong Ma văn hung mạch, trên Thiên kiếm đồng điện của Thiên Kiếm tông.
"Đây là chỗ vào nơi tàng kinh của Âm Thi tông."
Âm Lệ Hoa dẫn bọn Ngụy Tác vào một sơn cốc sáng trắng, từ bên ngoài không thể nhìn được gì, cả thần thức của Ngụy Tác cũng không quét vào được, khi Âm Lệ Hoa thi pháp phát ra một đạo lục sắc quang hoa thì quang hoa màu trắng tách ra một thông đạo.
Lúc bọn gã đi vào, trong sơn cốc không hề có bạch sắc quang hoa, trên mặt đất trải một lớp bôt xương trắng muốt, sơn cốc trống trơn, ở giữa có một tấm bia màu xám cao cỡ năm, sáu người, khí tức cổ xưa, không khắc chữ nào.
"Tông môn này quả nhiên như Bắc Mang khi xưa, quá quỷ bí." Thấy hôi sắc đại bi, Linh Lung Thiên lẩm bẩm, tựa hồ không vui vẻ gì với Bắc Mang của sáu, bảy vạn năm trước.
"Âm Thi tông tổ sư lấy được tàn thiên và pháp khí của thượng cổ Bắc Mang, tương đương với được Bắc Mang truyền thừa một phần." Âm Lệ Hoa liếc Linh Lung Thiên và bọn Ngụy Tác, bổ sung: "Chốc nữa vào trong, cứ nói các vị là trưởng lão cùng đạo lữ của tôi gia nhập Âm Thi tông, bên trong đó có trấn thủ tu sĩ, trước kia là trụ cột của bản tông, khống chế cấm chế trọng yếu, tôi không muốn xung đột với y."
"Trấn thủ tu sĩ? AI?" Hàn Vi Vi hiếu kỳ.
"Dạ Vô Thương, chỗ y bế quan là trong âm quật, tu vi ứng còn trên tỷ, ít nhất cũng Kim đơn lưỡng trọng hậu kì, chưa biết chừng đã đột phá đến Kim đơn tam trọng cũng nên. Lần này tỷ đoạt vị trí Âm Thi tông tông chủ, y không cản trở." Âm Lệ Hoa giải thích.
"Hóa ra là tu luyện cuồng tối ngày chỉ biết tu luyện." Hàn Vi Vi và Ngụy Tác, bọn Cơ Nhã nhìn nhau.
Âm Lệ Hoa đi đến trước hôi sắc đại bi.
Hôi sắc đại bi bằng xương, không hề có kẽ hở, là một gióng xương nguyên lành điêu khắc thành.
Chỉ xương đã đẽo thành được tấm bia cao bằng năm, sáu người, thì thể hình sinh vật này to lớn cỡ nào?
Phía trước hôi sắc đại bi mà bọn Ngụy Tác đứng toát lên áp lực, nhưng tấm bia khí tức nội liễm, không thể đoán được do xương của yêu thú nào chế thành.
Linh Lung Thiên nheo mắt, kim quang lóe lên, tựa hồ muốn hiểu rõ lai lịch hôi sắc cốt bi, nhân thể đả kích Ngụy Tác không có kiến thức. Đánh nhau không lại gã, gian thương cũng không so được, nên đành mượn kiến thức để đả kích, nhưng rồi nó bực mình lắc đầu. Kim quang đại nhãn của nó chỉ thấy được là do một gióng xương luyện chế thành, ở giữa có lỗ, chắc là lục địa yêu thú khổng lồ nhưng nó chưa từng thấy.
Thiên địa mênh mông, không biết có bao nhiêu dị thú, nhiều loài đã tan biết trong dòng sông năm tháng, dù Linh tộc, dù thượng cổ siêu cấp đại năng còn đến ngày nay cũng vị tất biết hết.
Đứng trước hôi sắc đại bi, Âm Lệ Hoa vung tay, tam giác lệnh phù dính lên tấm bia, mấy đạo quang phù bắn vào, hơi sương xám nhạt tỏa rộng, ngưng thành một mặt quỷ hai sừng.
"Cương nha muội, mặt quỷ này giống ngươi lắm, thân thích cuản gươi hả?" Ngụy Tác cố ý bảo Linh Lung Thiên.
Linh Lung Thiên giận đến xì khói, mặt quỷ đó nhăn nhúm, nó thì thanh lệ, không thể giống nhau.
"Ta thấy ngươi giống lợn, không, lợn còn dễ coi hơn."
Linh Lung Thiên vốn định nói thế nhưng chưa kịp thành tiếng thì tam giác lệnh phù như bằng sắt mà Âm Lệ Hoa chỉ vào đột nhiên rực quang hoa, hình thành một hắc sắc quang mạc bao kín mười mấy trượng.
Màn sáng lóe lên, cảnh vật biến đổi thành ở dưới đáy nước.
"Đó là chỗ Âm Thi tông tàng kinh." Âm Lệ Hoa gật đầu với chúng nhân, đoạn đi trước dẫn đường.
Thế giới vô tận dưới lòng đất mênh mông, tựa hồ rộng hơn thiên long long trủng bọn Ngụy Tác từng thấy, tĩnh lặng khôn cùng, âm âm trầm trầm, mông mông lung lung.
Trừ bình đài dưới chân chúng nhân và hình bán nguyệt xám đem phía trước, thế giới dưới đất này phẳng lỳ như sa mạc, không có sinh cơ.
"Chỗ tàng kinh cũng mô phỏng tàng kinh tiên trủng của Bắc Mang, xấu quá đi mất, bất quá các tu sĩ quen với cương thi làm gì biết đến thẩm mĩ." Linh Lung Thiên lại bất mãn lẩm bẩm.
"Thế nào, chỗ tàng kinh của thượng cổ Bắc Mang năm xưa cũng thế này hả?" Linh Lung Thiên có mục lực lợi hại hơn Ngụy Tác nhiều, gã theo Âm Lệ Hoa đi gần trăm trượng, nhìn rõ chỗ Âm Thi tông tàng kinh thì là một công trình như phần mộ. Chỗ vào có ba đại tự "Âm Thi tông".
"Bắc Mang tàng kinh có Tiên táng, có mai táng nhục thân một đế thiên cấp siêu cấp đại năng, kinh thiên thần văn bất diệt, phối hợp với pháp trận của Bắc Mang đại năng bố trí sau này, dù Chân tiên tu sĩ xông vào cũng sẽ mất mạng. Ở đây so sao được." Linh Lung Thiên nó. Âm Thi tông tựa hồ khiến nó nhớ lại việc hơn sáu vạn năm trước, nói đoạn nét mặt khôn tả.
"Đế thiên cấp siêu cấp đại năng..." Ngụy Tác hít sâu một hơi. Đế thiên từ thời đại Linh Lung Thiên là vô thượng tu sĩ trên cả chân tiên tu vi. Thần huyền đại năng là cao thủ đỉnh nhọn nhất tu đạo giới, ngay cả thượng cổ tu đạo giới cũng xưng là thần quân, là quân vương như thần chi của tu đạo giới. Chân tiên, càng là vô thượng đế vương tôn giả, tu đạo giới hiện tại lâu lắm chưa từng có chân tiên xuất thế. Siêu việt chân tiên là tu vi kinh nhân không thể tưởng tượng được. Ngụy Tác cũng hiểu... Linh Lung Thiên từ lúc cùng gã vào Bắc Mang di tích đã nói trong đó có hai môn vô thượng công pháp nhưng chỗ tàng kinh từ lúc đại chiến bắt đầu đã bị Hoang tộc công phá.
Đế thiên cấp siêu cấp đại năng còn lại dư uy, cộng thêm bố trí của Bắc Mang đại năng mà bị kích phá, Hoang tộc đại năng quả thật có thần thông kinh thiên.
"Âm Lệ Hoa, muội định cho tất cả vào? Họ là ai?" Âm Lệ Hoa dẫn bọn Ngụy Tác đi tiếp chừng hai nghìn trượng, cách cửa vào mộ trủng không đầy năm trăm trượng, trong một lòng động đủ cho mấy người đi vào vang lên tiếng nói.
Lòng động dẫn xuống dưới sâu hút, có bố trí cấm chế, Ngụy Tác không thể dồn thần thức vào nhưng Dạ Vô Thương ở trong lại cảm tri rõ bọn gã tới.
"Dạ sư huynh, họ đều là trưởng lão Âm Thi tông." Âm Lệ Hoa dừng lại, bình tĩnh nói.
"Ta không cần biết thân phận của họ nhưng ngần này người vào là không hợp lý, muội có lý do thuyết phục ta chăng?" Dạ Vô Thương thập phần bình tĩnh nói.
"Vật này họ mang tới cho muội. Không biết Dạ sư huynh thấy thế nàoà?" Âm Lệ Hoa vung tay, tế xuất Tà vương minh hạp.
"Đây là Tà vương minh hạp! Chí bảo của thượng cổ Tà Vương tông! Có thể đề thăng tốc độ tu luyện của tu sĩ Âm Thi tông! Không ngờ muội có cơ duyên này, họ mang lại lợi ích như thế... dù có lòng dạ nào thì cho xem điển tịch cũng đáng. Các vị có thể vào... Xem ra ta phải dốc sức tu luyện, không thì tu luyện tiến cảnh sẽ không so được..." Dạ Vô Thương thập phần chấn kinh, câu sau cùng rõ ràng nói cho bản thân nghe, tu luyện cuồng lấy tu luyện làm vui này thật thú vị.
Âm Lệ Hoa không nhiều lời, gật đầu với bọn Ngụy Tác, mở cấm chế đi vào ngôi mộ.
"Sao tối thế này, Lệ Hoa tỷ tỷ, có gì lạ không?" Hàn Vi Vi hỏi.
Ngôi mộ tối om, mục lực của bọn Hàn Vi Vi chỉ nhìn được teong vòng mười trượng, mặt đất trải hắc sắc ngọc thạch, tựa hồ phẳng lì, cách mười trượng lại có một ám lục sắc quang trụ lớn cỡ thân người, bên trong lơ lửng hai tấm hôi sắc ngọc phù.
"Trong này bố trí pháp trận đặc biệt, hút hết linh quang, trong này lại trống trải, như đi vào bóng tối vô biên, tìm điển tịch lâu thì sẽ hoảng sợ. Làm như thế để rèn luyện tâm trí cho đệ tử, ai không dám vào sâu thì không thể lấy được điển tịch cao cấp. Âm Thi tông xưa nay thường để đệ tử đơn độc vào trong, hôm nay ta để đông người vào cùng, Dạ Vô Thương sư huynh thế nào cũng phản đối."
"Không cần động vào, điển tịch nào ta cũng lấy được cho các ngươi xem rồi đặt lại."
Linh Lung Thiên đổi khách thành chủ, nói đoạn hôi sắc thủ trạc sáng rực bao lấy nó, ung dung đi vào một ám lục sắc quang trụ lấy một mảnh hôi sắc ngọc phù ra.
"Thi du luyện tâm pháp..."
"Sát thi huyết tiễn."
"Quỷ ảnh độn."
"Dạ kiêu hóa huyết đao!"...
Âm Lệ Hoa không ngăn, hôi sắc ngọc phù bị Linh Lung Thiên lôi khỏi ám lục sắc quang trụ, chúng nhân đọc xong nội dung lại để vào, Linh Lung Thiên không nói gì, nó ra khỏi là quang trụ khép lại, không hề phá hoại cấm chế....
Thử thời, Linh Cữu thành bên ngoài sơn môn Âm Thi tông đang lúc sẩm tối, nhiều tu sĩ qua truyền tống pháp trận về thành, thập phần bình tĩnh.
Nhưng trong truyền tống pháp trận ở thành đông, linh quang lóe lên, mọi tu sĩ quanh truyền tống pháp trận chựng lại.
Hai lão giả ung dung đi ra.
Hai lão giả, một mặc bạch bào, da màu cổ đồng, tóc bạc rủ vai, toát lên mùi đàn hương.
Uy nghiêm của lão khiến mọi tu sĩ quanh truyền tống pháp trận đều rúng động, nghẹt thở.
Lão giả chính thị Thiên Kiếm tông thần huyền đại năng Hoàng Phủ Tuyệt Luân!
Lão giả còn lại đầu tóc khô cong, chi còn mấy trăm sợi, mặc thanh hồng sắc đạo bào cực kỳ cổ xưa, còn già hơn Hoàng Phủ Tuyệt Luân.
Cả hai đi vào truyền tống pháp trận, pháp trận sau lưng không hề tổn hại, nhưng linh quang đột nhiên mờ đi, không thể sử dụng nữa.
Hoàng Phủ Tuyệt Luân và lão đạo tựa hồ chỉ đi một bước, thân ảnh đã dấy lên một đạo hồng quang kinh nhân bắn lên tầng không vô tận của Linh Cữu thành.
"Thần huyền... đại năng!"
Cả hai vừa khuất bóng khỏi truyền tống pháp trận, một tu sĩ kêu lên như bị ai đó chẹn họng.