Thạch Thư dung động chằng chịt thông nhau ở trong, đủ loại ngã rẽ lớn nhỏ, nếu không có Nam Cung Vũ Tinh dẫn đường, dù bảo gã trong đó có hai nhánh Ngọc vân chi, thì gã cũng không tìm được. Đường đến chỗ Ngọc vân chi sinh trưởng có chỗ thậm chí hẹp đến mức chỉ đủ cho một người lom khom đi qua. Nếu không vì truy sát yêu thú vào đây, Nam Cung Vũ Tinh khẳng định cũng không đặt chân vào nơi khỉ ho cò gáy thế này.
Ngụy Tác vốn không hiểu Nam Cung Vũ Tinh làm cách nào phát hiện hai nhánh Ngọc vân chi lại còn hiểu rõ mọi yêu thú bên trong, giờ theo nàng vào thì gã hiểu ngay.
Trước mắt gã là một dung động hình hồ lô, hai dung động đầy thạch chung nhũ đều rộng mấy chục trượng vuông, ở giữa có một thông đạo khá ngắn, đủ cho hai người sánh vai đi vào. Hai nhánh Ngọc vân chi phát ra quang hoa như ngọc trắng, cơ hồ là linh chi điêu khắc từ ngọc mọc trên một thanh thạch chung nhũ.
Đứng trong bóng tối lén nhìn vào, Ngụy Tác cơ hồ nhìn thấy hết, Phong linh hống cao ngang với gã đang đứng dưới thanh nhũ đá, nhìn chăm chăm ra ngoài dung động.
Trong dung động bên ngoài, cũng như mở phách mại hội, hơn ba mươi con Băng tuyết đao lang đứng theo hình rẻ quạt.
Phong linh hống toàn thân đầy linh mao xanh đậm như từng mảnh thép, đầu không khác gì cự ưng bình thường, mọc ra một cái mỏ lớn, bốn ngọn lợi trảo như đúc bằng sắt, trên cái đuôi xanh đen là linh mao đều có hình tam giác, rũ xuống mông, trông phi thường yêu dị.
Bề ngoài hơn ba mươi con Băng tuyết đao lang trắng muốt, như có hoa văn hình sương trên mình cũng không đẹp hơn gì, cái miệng kiểu côn trùng phân thành bốn mảnh cùng đôi mắt đen to đùng như pha lê, hai cái chân trước ngắn ngủn lại bè bè không khác gì hai thanh hậu bối đại khảm đao, băng hàn khí tức từ mỗi con Băng tuyết đao lang phát ra còn hơn cả Băng ti thù.
"Ngọc vân chi sắp chín rồi!"
Ngay lúc Ngụy Tác nhìn rõ tình hình trong hai nham động, bạch sắc quang hoa trên hai nhánh Ngọc vân chi thượng dày hơn, tỏa mùi thơm thấm vào tâm phế.
"Băng tuyết đao lang không nén được nữa rồi!"
Nam Cung Vũ Tinh và Ngụy Tác đang ngưng thần nín thở cũng hồi hộp nhìn nhau, Băng tuyết đao lang vốn giằng co với Phong linh hống bắt đầu xôn xao.
Được một con Băng tuyết đao lang to lớn nhất, hoa văn trên mình đậm nhất chỉ huy, mấy cái cánh mỏng sau lưng cả đàn cùng rung lên ong ong, ba con đao lang nhảy vọt lên, lao vào Phong linh hống, cái miệng phân thành bốn mảnh phun ra ba dải băng khí trắng xóa nhắm vào.
Bốn bề vách đá trong dung động tức thì kêu lách cách, xuất hiện từng dải băng sương.
"Chà, tứ cấp thượng giai yêu thú biến thái quá?"
Ngụy Tác hít một hơi khí lạnh vì Phong linh hống lại đứng bất động, chỉ há miệng ra là ít nhất phun ra mấy chục đạo phong nhận sáng rực, qua tiếng xé không khí chói lói là biết, uy lực mỗi đại không kém gì Thanh thủy nhận của gã.
Nếu tứ cấp trung giai Độc giác lôi khuê tương đương với tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng thì thực lực Phong linh hống khẳng định không kém hơn tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng.
"Chát, chát, chát!"
Phong nhận và băng khí của ba con Băng tuyết đao lang phát ra va nhau, nổ vang động, dễ dàng xuyên qua băng khí chém vào mấy cái chân được Băng tuyết đao lang giơ lên như lá chắn.
Mấy cái chân dày như hậu bối đại đao này xuất hiện mấy vết thương sâu hoắm, từng dòng máu lam sắc tràn ra, thậm chí một cái chân trước của một con Băng tuyết đao lang bị cắt rời, mấy đạo phong nhận tiếp đó chém vào mình nó khiến đao lang ngã vật ra, miện rỉ máu xanh, không bò dậy nổi, trông cực kỳ thê thảm.
Cùng lúc Phong linh hống phát ra phong nhận, con Băng tuyết đao lang già nhất lại như đại tướng đang chỉ huy, hơi động chân trước, thêm bốn con đao lang nhảy lên, cơ hồ coi ba con trước là thuẫn bài nhảy vọt qua lao vào Phong linh hống.
Phong linh hống có vẻ không thể phát ra phong nhận nữa thì đột nhiên, hơn trăm cái linh mao xanh đậm trước ngực nó xẹt ra như hơn trăm mũi lợi tiễn bắn vào bốn con Băng tuyết đao lang.
Ngụy Tác chật vật nuốt nước bọt, uy lực mớ linh mao đó không kém gì phong nhận, chân trước bốn con Băng tuyết đao lang không sao, chỉ xuất hiện nhiều vết nứt nhưng phần nhỏ thân thể phía dưới không có gì bảo vệ, bị đâm thủng lỗ chỗ, máu trào như suối, khẳng định không sống nổi nữa.
Vù một tiếng, lại một bóng xanh loáng lên, Phong linh hống như tan biến khỏi mặt đất, chụp lấy một trong ba con Băng tuyết đao lang lúc trước rồi quay về chỗ cũ, bốn ngọn lợi trảo cắm sâu vào thể nội đối thủ, giẫm xuống dưới chân như diệu vũ dương uy nhìn con Băng tuyết đao lang già nhất.
Thủ lĩnh đàn Băng tuyết đao lang tựa hồ quyết liều mạng, được nó chỉ huy, hơn hai mươi con đao lang còn lại cùng lao vào dung động, phun ra băng khí ào ào.
"Cách, cách, cách!"
Từng lớp băng dày nhanh chóng tràn vào, hai con Băng tuyết đao lang thụ thương cũng bị băng đóng kín, xem ra chúng định đông cứng toàn nham động.
Mắt Phong linh hống ánh lên khinh thường, lại há miệng phun ra từng đạo phong nhận sáng loáng, chém tan tành quá nửa bức tường băng, băng vụn rơi tơi tả.
Bùng một tiếng, đúng lúc đó một bóng trắng từ trong băng tường lao ra, hai chân như hai thanh đao chém lên mình Phong linh hống, chém rụng mấy chục cái linh mao, tạo ra hai vết thương.
Bóng trắng này chính là con Băng tuyết đao lang già nhất!
Hơn hai mươi con Băng tuyết đao lang còn lại cũng chém vỡ băng tường xông vào.
Phong linh hống gầm lên thống khổ, công kích của con Băng tuyết đao lang này tựa hồ triệt để kích nộ nó, trong lúc rống lên, quá nửa linh mao trên mình nó bắn ra, mưới mấy con trong số hơn hơn hai mươi con Băng tuyết đao lang lao vào sau bị biến thành nhím.
Con Băng tuyết đao lang già nhất tựa hồ biết trước Phong linh hống sẽ phản kích như thế, thân thể cơ hồ co lại sau hai chi trước như hai thanh đại đao. Chi trước của nó lợi hại hơn cả đàn nhiều lần, linh mao xanh đậm bắn vào nhưng không hề lưu lại vết sây sát nào .
Nhưng cũng lúc đó, một viên thanh sắc yêu đơn từ miệng Phong linh hống phun ra, giáng mạnh vào hai chi trước con Băng tuyết đao lang này.
"Chát" một tiếng, đôi mắt đen ngòm không có nhãn cầu của Băng tuyết đao lang tựa hồ ánh lên thần sắc tuyệt vọng trong tích tắc, hai chi trước xuất hiện vô số vết nứt rồi tan nát, viên thanh sắc yêu đơn tiếp tục giáng xuống, chấn tan nó thành mấy mảnh.
Hạ xong Băng tuyết đao lang, Phong linh hống ngực đẫm máu lại nhìn lên hai nhánh Ngọc vân chi. Lá hai nhánh đã xòe hết ra, mặt là xuất hiện nhiều đường ngoăn ngoèo nhỏ, lộ rõ từng viên bào tử tròn lấp lánh như trân châu nhỏ xíu.
Hai nhánh Ngọc vân chi đã chín hẳn!
Phong linh hống há miệng định nuốt một trong hai nhánh Ngọc vân chi nhưng trong dung động ở bên ngoài vốn do Băng tuyết đao lang chiêm cứ đột nhiên hai bóng người. Một đạo lam quang từ tay một người xẹt ra, tốc độ khiến nhượng Phong linh hống không tránh kịp, vù một tiếng, đạo lam quang xuyên qua một mắt nó thấu ra sau gáy.
"Oành! Oành! Oành!"
Không để Phong linh hống kịp phản ứng, Ngụy Tác nắm đúng thời cơ lao vào cùng Nam Cung Vũ Tinh liên tục giáng hỏa cầu vào mình nó, vốn đã trọng thương sẵn.
Với lực phòng ngự của tứ cấp thượng giai yêu thú như Phong linh hống, vốn trúng mấy tấm Hỏa cầu phù cũng không sao, sẽ như lúc bị Băng tuyết đao lang chém trúng, lập tức phát động phản kích, nhưng đầu đã bị pháp bảo của Nam Cung Vũ Tinh trọng thương, ngực bị chém lủng hai chỗ, linh mao trên mình cũng rụng gần hết, như một con gà trọc.
Ngụy Tác ném liền mười mấy tấm phù, yêu thú bình thường vốn dễ dàng hạ sát gã lại bị biến thành một con gà nướng, lập tức ô hô ai tai.
Trấn thủ lối ra, Ngụy Tác lại ném thêm một chặp hỏa cầu, đại khái chưa đến hai mươi đạo Hỏa cầu phù, mấy con Băng tuyết đao lang may mắn sống sót dưới linh mao của Phong linh hống đều bị gã diệt gọn.
Hai nhánh Ngọc vân chi tỏa mùi thơm chết người.
"Ha ha ha!"
Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh nhìn nhau hoan hỷ đến phát cuồng, định hái hai nhánh Ngọc vân thì đột nhiên nghe thấy trong dung động sau lưng có tiếng động, một giọng nói lảnh lót dễ nghe cất lên với vẻ không tin được, "Đánh xong rồi hả?"
"Không phải chứ?" Ngụy Tác ngoái lại là trợn tròn mắt. Người bực dọc đứng trong dung động sau lưng lại là ngân sam tiểu mỹ nữ mông cong vốn để lại cho gã ấn tượng rất sâu.