Xích kim sắc thần quang bay múa trên hư không như có ai đó rải xích kim sắc thần sa xuất lai.
Mắt ánh lên, xích kim sắc thần quang tụ lại, hóa thành một nhân hình, là Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
Vô lượng thần quang ngưng thành hư ảnh hắc sắc di lặc phật trước mặt Hắc Bồ Đề thiên mẫu, thinh không tựa hồ có vô số pháp khí phi hành vang vang.
Khí tức cực độ bao lấy nghìn dặm hư không khiến bão tuyết ngưng trệ.
Trời tối sầm, vì Hắc Bồ Đề thiên mẫu đột nhiên xuất hiện mà càng tối, mây đen vây lấy Ngụy Tác, cả hai cách nhau không đầy năm trăm dặm.
"Ngươi không động thủ vì biết không phải đối thủ, còn muốn biết làm cách nào ta khóa chặt được ngươi?" Hắc Bồ Đề thiên mẫu hiện ra, Ngụy Tác dừng lại trên không, ả liền tỏ vẻ cợt nhả.
"Thật ra ai không phải đối thủ của ai thì khó nói lắm, sao chỉ có mình ngươi?" Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh đứng trên không nhìn Hắc Bồ Đề thiên mẫu. Nữ nhân béo ú đen xì này lợi hại hơn tưởng tượng nhiều. Gã không động thủ, đích xác vì thấy ả không định động thủ mà giở trò mèo vờn chuột, gã cũng muốn tìm nguyên nhân vì sao bọn ả trong tình hình này vẫn bám theo được, ngoài ra gã biết ả xuất hiện một mình tất nắm chắc không để gã thoát, nhưng không ngờ ả vừa xuất hiện là nói ra dụng ý của gã.
Đây là công tâm! Hắc Bồ Đề thiên mẫu biểu hiện thần thông tạo cho gã áp lực cực lớn, giờ lại nói thế, bình thường tất sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh gã, nhưng lúc bị bức đến đường cùng này thì gã không khác nào con sói độc, càng lãnh tĩnh hơn, đối phương giở trò mèo vờn chuột lại là cơ hội cho gã.
"Bất quá ta cũng hiếu kỳ, với bí thuật của ta mà các ngươi cũng bám theo được." Ngừng lại đoạn Ngụy Tác nhìn quanh như sợ có ai khác tới.
"Thế nào, ngươi tưởng ta đối phó ngươi mà còn cần trợ thủ hả? Không tính Hoàng đình thần quyết của Hoàng Đình tông chỉ đủ cho mình ta đến, dù có đưa thêm được người ta cũng không cần. Ngươi yên tâm, ít nhất trong mấy tuần trà tới, sẽ không ai đến, lần trước ngươi thoát khỏi tay ta, làm hỏng một món pháp bảo ta mượn thì dù có người tới ta cũng không để họ nhúng tay vào." Hắc Bồ Đề thiên mẫu cười khinh miệt, vung tay, đưa ngọc bàn có nhiều hồng sắc bảo thạch hình khô lâu đầu nhỏ xíu ra. "Cho ngươi chết rõ ràng cũng được, lúc trước truy tung ngươi là dùng sưu ảnh pháp bảo và pháp khí truy tung khí huyết nhưng lần này là Toại nhân kinh vĩ bàn."
"Không biết ngươi có biết đến hỏa hệ yêu thú tên ‘Toại nhân’ này không, không thì ta cho ngươi biết, ‘Toại nhân’ là nhân hình yêu thú hiếm có từ thời thượng cổ nhất, còn nhỏ hơn ngón tay trẻ nít, có cảm ứng tinh thần đặc biệt, ném vào đâu cũng không lạc mất phương hướng, được thượng cổ tông môn dùng để đi qua các pháp trận lạ. Yêu thú này rất hiếm, Đại Hỉ tông mất hơn trăm khúc xương đầu của nó mới luyện thành Toại nhân kinh vĩ bàn, chỉ cần nhỏ một giọt máu của đối phương vào, theo bí pháp thi triển thì sẽ qua tinh thần chi lực đặc biệt mà xác định phương vị cụ thể của đối thủ. Ngươi tưởng ta trúng kế, bị vỡ Lực sơn long quy thì ta không làm gì được? Đâu ngờ vì đánh vỡ Lực sơn long quy mà bị ta trọng thương, lấy một giọt máu có khó gì."
"Hóa ra thế!" Trong óc Ngụy Tác như có điện quang lóe lên, hiểu ra.
Hắc Bồ Đề thiên mẫu cực kỳ hẹp hòi, lại thích thể diện, nói ngần ấy với gã, cả pháp bảo truy tung cũng nói rõ ràng là muốn cho gã biết dù đánh vỡ Lực sơn long quy nhưng ả không thiệt thòi gì, coi như ả luôn nghĩ đến việc này, thậm chí muốn đối phương giác thấy rằng làm gì cũng vô dụng.
"Mặc cho ngươi nói vật đó thiên hạ hiếm có, ta nghĩ dù pháp khí, pháp bảo này cũng cần uy năng tiếp ứng, pháp bảo này của ngươi uy năng đặc biệt hơn nữa cũng không thể truy tung vô giới hạn, ta không tin chạy khỏi mấy chục vạn dặm mà ngươi còn tìm được." Điện quang lóe lên trong óc, Ngụy Tác cười lạnh, cố ý nói.
Hắc Bồ Đề thiên mẫu không giận mà đắc ý: "Ngươi nói không sai, pháp bảo này chỉ có phạm vi uy năng nhất định nhưng là hai mươi vạn dặm. Với thần thông của ngươi mà định thoát khỏi?"
"Chi bằng chúng ta giao dịch?" Ngụy Tác nhìn Hắc Bồ Đề thiên mẫu, đột nhiên nói.
"Hả? Giao dịch gì, nói xem nào?" Hắc Bồ Đề thiên mẫu hơi bất ngờ.
"Đại chư thiên tạo hóa bình giao cho ta, ta truyền cho ngươi mấy môn vô thượng bí pháp. Hoặc cùng ta liên thủ đối phó chúng." Ngụy Tác bảo Hắc Bồ Đề thiên mẫu, "Với thần thông của chúng ta đối phó chúng không khó, lúc đó Đại Hỉ tông thậm nhất thống tu đạo giới mấy đại lục!"
"Ngươi còn chủ ý này?" Hắc Bồ Đề thiên mẫu cười nhạo, "Ngươi quá coi thường tích lũy của các siêu cấp tông môn, ngươi cậy vào thần thông diệt Đăng Tiên tông là dám đấu với các tông môn này, kết quả bị bức như chó nhà có tang, không tính người khác, chỉ Thiên Cửu thần quân thì có ai biết Hoàng Đình tông còn truyền thừa pháp khí gì, ta cũng không chắc diệt được y. Trừ Trung thiên tử lôi tông, vẫn còn Thánh Vương tông, Hoàng Thiên đạo, đâu dễ đối phó? Nếu ngươi đã thành tựu chân tiên mà nói vậy, ta sẽ không hề do dự đáp ứng, nhưng hiện giờ nói thế có khác nào ngủ mơ."
"Ta cần bí pháp của ngươi thì cứ bắt ngươi rồi từ từ bức hỏi, đâu chỉ vài môn?" Thoáng ngừng lại, Hắc Bồ Đề thiên mẫu cười cợt nhìn Ngụy Tác, "Nếu ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, để ta hạ cấm chế, ta sẽ chừa đường sống cho ngươi."
"Nếu... tiếc là..." Ngụy Tác nhìn Hắc Bồ Đề thiên mẫu, lắc đầu.
"Nếu cái gì? Các hạ có điều kiện gì?" Hắc Bồ Đề thiên mẫu tỏ vẻ đùa cợt, mắt ánh lên tham lam.
"Nếu ngươi xinh đẹp hơn thì còn có thể thương lượng, tiếc là ngươi xấu quá, thấy là ta lợm giọng." Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nói.
Đại thừa pháp âm không hề có nguyên khí dao động, trực tiếp trấn áp lên Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
Đòn này Ngụy Tác chuẩn bị đã lâu, ngầm dùng Vô pháp vô thiên, xuất thủ quá đột ngột, gã lại không ngơi tay, Sinh tử thư được tế xuất, hư không rung lên như vải bố rách, quang tự chói lòa ép vào Hắc Bồ Đề thiên mẫu, đồng thời Đăng tiên pháp vực cũng giáng theo.
"Phù!" Hắc Bồ Đề thiên mẫu run lên, Đại thừa pháp âm trực tiếp trấn áp, mình ả bắn tung tóe vô số hắc sắc quang hoa, lớp mỡ chuyển động như sóng, mũi cũng rỉ máu.
Nêu khi bình thường, song phương chính diện giao thủ thì Đại thừa pháp âm e khó đả thương được ả, nhưng lúc này hai bên đang bàn luận, Ngụy Tác đột nhiên động dụng Vô pháp vô thiên đánh lén, Hắc Bồ Đề thiên mẫu thụ thương không nhẹ!
"Ngươi... Ngươi... Ta sẽ khiến ngươi sống không được, chết không xong!"
Thân thể run lên, mũi rỉ máu, Hắc Bồ Đề thiên mẫu gầm vang!
Tiếng gầm nát gan nát ruột, sắc mặt ả xám ngoét.
“Chát!”
Ả như biến thành dã thú phát cuồng, thân thể biến thành hắc hồng sắc thần thiết, hắc sắc thiết y thiên mẫu trên diễn hóa trên hư không.
"Oành!"
Ngụy Tác tung đòn toàn lực đánh tan thần vực uy năng của Hắc Bồ Đề thiên mẫu, nhưng ả lại gầm vang lao tới, hai tay tách ra, dư uy của Sinh tử thư và Đăng tiên pháp vực tan ra.
Tóc Hắc Bồ Đề thiên mẫu dựng lên như dây thép, da đỏ lừ, song mục lóe ánh thần thiết, gầm gào liên tục, vô lượng hắc sắc thần quang ngưng thành di lặc hư ảnh cũng gầm theo.