"Cương nha muội, ngươi!" Ngụy Tác suýt thổ huyết. Mượn mấy năm? Sao không bảo một vạn năm?
Linh Lung Thiên hớn hở khiến Ngụy Tác càng ấm ức, thấy gã sẵn sàng liều mạng thì nó đắc ý giơ lên một vật, "Ngươi định liều mạng với ta cũng vô dụng, hơn nữa vật này vô dụng với ngươi. Biết đâu chốc nữa lại phát hiện."
"Thât ra là thứ gì!" Ngụy Tác chỉ muốn bóp cổ Linh Lung Thiên đang đắc ý dương dương. Đồ của chân tiên sao có thể là phàm phẩm, nó vừa thấy vật đó là lao tới rồi đắc ý dương dương, gian kế đắc sính thì rõ ràng đã có chủ định, gã không thể tin lời nó được.
"Hóa hình phù của Bắc Mang, một món pháp khí khả dĩ thay đổi dung mạo, ẩn giấu khí tức, khiến ta không bị tu sĩ phát giác khí tức." Linh Lung Thiên nắm chặt, sợ Ngụy Tác đột nhiên tập kích.
"Ẩn giấu khí tức, cải biến dung mạo?" Ngụy Tác hơi ngẩn ra, đột nhiên nghĩ ra nên hỏi, "Thay đổi và che giấu đến mức nào? Pháp khí của tu sĩ mà ngươi cũng có thể sử dụng?"
"Yên tâm đi, chỉ có thể cố định hóa thành một dung mạo, khi luyện chế Hóa hình phù thì đã xác định, hóa hình phù đảm bảo cho cả tình huống tự thân chân nguyên tan hết thì vẫn giữ được tướng mạo, chỉ cầm chạm vào pháp trận là có thể sử dụng." Linh Lung Thiên nheo mắt, đắc ý nói: "Chân tiên cấp trở xuống không thể nhận ra."
"Mẹ nó chứ! Quả nhiên như thế!" Ngụy Tác cơ hồ hộc máu.
Chân tiên trở xuống không nhìn ra, không phải với tu đạo giới hiện tại thì gã chọc vào thần huyền đại năng, họ cũng không phát hiện!
Dù chỉ biến thành được một khuôn mặt khác, dùng để giết người cướp của, đốt nhà thì khác gì chí bảo!
Chả trách tiểu nữ hài chủ động giúp gã đến Bắc Mang di tích tìm bảo vật, nó biết Bắc Mang tu sĩ thân có pháp khí này nên đến tìm.
Nó có pháp khí này, hành tẩu tại tu đạo giới mới không đến nỗi kinh thế hãi tục, không bị cho là yêu thú. Ngụy Tác đã dò ra hôi sắc thủ trạc của nó vô dụng với yêu thú yêu nguyên, nó sợ dọc đường gặp cao giai yêu thú, nhục thân của nó và gã đối với một số cao giai yêu thú thì không là gì nên mới bảo gã đi cùng, coi như coi gã là bảo tiêu.
Từ đầu đã mắc hỡm nên đại gian thương cũng chịu thiệt.
"Vật này mọi Bắc Mang tu sĩ đều có hả?" Mắt Ngụy Tác bốc lửa hỏi Linh Lung Thiên.
"Mấy trưởng lão đều có." Linh Lung Thiên đáo: "Chưa biết chừng còn tìm được."
"Cương nha muội, thiên kiếp đánh chết ngươi!" Ngụy Tác suýt nữa phun máu, nó vừa bảo Bắc Mang tu sĩ là trưởng lão, trưởng lão có tu vi chân tiên cấp, là chân tiên cấp đại năng, không cần nghĩ cũng biết lấy dâu ra nhiều người. Mấy ngọn núi này chỉ là mấy mảnh nhỏ của Bắc Mang, một phần trăm cũng không nổi, trong đó có chỗ Đại vũ đế thiên dưỡng thương thì đã phải tạ thiên tạ địa rồi, muốn ở nơi khác tìm được hai thi thể chân tiên, hi vọng thật quá mong manh.
"Yên tâm, thiên kiếp đến thì ta sẽ trả ngươi." Linh Lung Thiên cười ha hả.
"Chết đi! A!" Ngụy Tác cực kỳ ấm ức, đột nhiên, nhìn ra phía sau Linh Lung Thiên kêu lên.
"Sao hả?" Linh Lung Thiên vốn đang ý trứ, đột nhiên thấy Ngụy Tác như thế thì giật mình, ngoái lại nhìn, thấy gã hoàn toàn bình thường, lúc tỉnh ta thì gã đã dùng chân nguyên hút cả hai bộ xương lại.
"Lừa đảo, quả nhiên âm hiểm. Bất quá ta đã quét thần thức rồi, họ không có nạp bảo nang. Ngươi không phải phí sức hả?" Linh Lung Thiên cười nhạo gã.
"..." Ngụy Tác cũng không ngờ, ngẩn người tròn mắt.
Gã lấy từ bộ xương Bắc Mang trưởng lão ra một thứ.
Thu hai bộ hãi cốt lại, gã càng ấm ức vì thần thức quét vào, Bắc Mang trưởng lão này không có nạp bảo nang, pháp y cũng trống trơn. Thanh ngọc di cốt càng không có gì, pháp y cũng không còn, thoạt nhìn là biết chỉ trơ khấc bộ xương, chỉ có bộ xương của Bắc Mang trưởng lão có cầm gì đó ở lòng tay trái.
Ngụy Tác tưởng là mảnh vỡ pháp bảo gì.
Pháp bảo của chân tiên cấp siêu cấp đại năng rất có thể là tiên khí với vô thượng uy năng, dù chỉ là mảnh vỡ mà kích phát được thì cũng phi phàm. Gã đã thấy dư uy của tiên khí chân chính, Lôi vương đế tôn kiếm, vô thượng pháp văn đó tạo ra quy tắc nguyên khí đặc biệt, uy năng vẫn hơn huyền giai pháp khí.
Vật gã hút vào toát lên bạch sắc linh quang, có vân gỗ đặc biệt, không phải mảnh vỡ pháp bảo gì mà là mảnh vỡ Diệu thụ!
Ngụy Tác lấy được tại phách mại đại hội ở Hải Tiên thành mảnh vỡ Diệu thụ chỉ cỡ móng tay, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa, còn mảnh này gấp ba lần!
Một mảnh vỡ Diệu thụ cỡ ngón tay, linh khí thậm chí không kém gì một viên tiên giai đơn dược.
Hiện tại có thêm mảnh vỡ Diệu thụ, coi như bằng ba viên tiên giai đơn dược!
Mảnh vỡ Diệu thụ chắc do Bắc Mang trưởng lão lấy được nên nhét vào bàn tay để tu luyện, chưa kịp luyện hóa thì mất mạng.
Ngụy Tác không ngờ ở Bắc Mang lại lấy được mảnh vỡ Diệu thụ to thế này.
Mảnh vỡ Diệu thụ này cho vào thể nội gột rửa, không biết giảm đượch bao nhiêu ngày bế quan khổ tu!
Tay Ngụy Tác cầm mảnh vỡ trắng ngần mà run lên.
"Vật đó có nguy hiểm, mau ném đi." Linh Lung Thiên kêu lên.
"Mẹ nó chứ, tưởng ta mắc lừa nữa hả, mảnh vỡ Diệu thụ có gì nguy hiểm." Ngụy Tác cầm một viên đá ném vào mặt tiểu nữ hài.
"Chát!" Linh Lung Thiên đánh vỡ viên đá, sầm mặt: "Hóa ra ngươi cũng biết mảnh vỡ Diệu thụ."
"Sóm muộn gì ngươi cũng bị thiên kiếp đánh chết." Ngụy Tác sầm mặt.
"Coi như ta xui xẻo." Linh Lung Thiên run lên, "Ta chưa đắc thủ. Không lấy đồ của ngươi."
"Nó sợ thiên kiếp như thế, có cơ hội phải hỏi thêm về thiên kiếp." Ngụy Tác thu phiến mảnh vỡ Diệu thụ lại. "Thế nào, giá chủng mảnh vỡ Diệu thụ hữu dụng với ngươi hả?"
"Linh khí của mảnh vỡ Diệu thụ vô dụng với ta nhưng nguyên khí trong chất liệu thì có. Chi bằng chúng ta giao dịch, ta trả tinh kim Đông hoang trấn yêu tháp cho ngươi, ngươi cho ta thứ đó." Linh Lung Thiên tỏ vẻ ấm ức, tựa hồ vật đó lọt vào tay nó thì chưa biết chừng nó lại mượng vài năm.
"Được, đưa Hóa hình phù cho ta xem rồi ta cho ngươi." Ngụy Tác nói.
"Chết đi, còn lâu ta mới tin, cho ngươi mượn thì còn lâu mới đòi được." Linh Lung Thiên kêu to.
"Đàm phán tan vỡ." Ngụy Tác cười lạnh, "Từ giờ thì tìm được gì trong Bắc Mang này ta đều không cho mượn, ngươi định mượn thì đừng mơ được ta đưa đến Vân Linh đại lục."
"Không mượn thì thôi." Linh Lung Thiên hầm hừ, "Lúc trước ta đã xem rồi, không còn chỗ nào quan trọng, trong hai ngọn núi kia cũng không có bao nhiêu đồ."
Ngụy Tác trợn tròng trắng, lại chú ý đến hai bộ xương.
"Bộ hài cốt còn lại thân phận gì, ngươi biết không?" Bạch sắc quang văn quanh hài cốt Bắc Mang trưởng lão đã tan nhưng vẫn toát lên khí tức sánh với viễn cổ thiên long, trong bộ xương như bạch ngọc tựa hồ có vô số quang điểm lấp lánh như những vì sao. Chân tiên tuy đã chết nhưng khí tức vẫn khiến người ta rùng mình. Bộ thanh ngọc hài cốt còn lạ tuy không có khí tức hùng hậu như Bắc Mang trưởng lão nhưng đã phản phác quy chân, tạo ra cảm giác kỳ diệu nối liền với thiên địa, đại đạo giản đơn cùng cực.
"Không biết, khí tức rất đặc biệt, ta không biết người này... Nhưng chết ở đây thì cũng là cường giả đỉnh nhọn thời đó." Linh Lung Thiên vốn kiêu ngạo trước mặt Ngụy Tác mà nhìn bộ xương cũng tỏ vẻ thập phần kính trọng. Hai bộ xương này cùng ngã xuống ở đây, có vẻ siêu cấp đại năng này là thuộc phe Linh tộc và Bắc Mang.
"Pháp bào này phẩm giai gì? Thuộc loại nào?" Ngụy Tác chi vào pháo bào của Bắc Mang trưởng lão, hắc sắc pháp bào tuy không có quang hoa, nhưng không hề phá tổn, toát lên âm minh khí tức đặc biệt.
"Đại âm la thiên bào, phòng ngự pháp y, uy năng phòng ngự huyền cấp trung giai, kích phát xong có thể ngăn cản thần thức của đối phương tra xét, không bị thần thức uy áp và thần thức xung kích ảnh hưởng." Linh Lung Thiên không hứng thú với pháp bào này nên đích giải thích.
"Ta lấy cả pháp y và hai hài cốt, ngươi có ý kiến gì không?" Ngụy Tác nhãn quang lóe lên.
Uy năng phòng ngự pháp y của đối với Ngụy Tác cũng không tệ, hà huống còn có thể chống nổi thần thức uy áp và thần thức xung kích, pháp y nàyđối với bọn Hàn Vi Vi tu vi không cao thì càng hữu dụng. Còn hai bộ hài cốt, của Bắc Mang trưởng lão hàm chứa không ít tinh thần nguyên khí, thanh ngọc hài cốt hàm chứa vô thượng đại đạo, tạo cho gã cảm giác đặc biệt nên cứ thu lấy sau này tham ngộ.
"Linh tộc bọn ta cho rằng thần hồn ý thức quan trọng nhất, nhục thân chỉ là nguyên khí chất lại, không khác gì vạn vật, tùy ngươi." Linh Lung Thiên đáp.