Thông Thiên Chi Lộ

Chương 39: Chương 39: Nỗ lực đạt đệ tứ trọng






Vô lượng tinh nghiền thành bột trong suốt trộn với Mặc ngư chi, màu lam sẫm đặc biệt, sôi trào trong tinh cương tiểu lô, dấy lên từng vòng gợn sóng màu lam, mùi thơm thoảng ra.

Lúc bột Vô lượng tinh tan hẳn vào Mặc ngư chi, Ngụy Tác thận trọng đổ phù dịch lam sẫm vào một cái bình ngọc sạch sẽ. Không đợi phù dịch lạnh đi, gã vội nhúng Kim ti phù bút vào bình, hút đủ phù dịch đoạn không hề do dự đặt bút xuống phù chỉ vàng kim đã chuẩn bị sẵn.

Kim ti phù bút như hành vân lưu thủy trên phù chỉ, ở những nét cong tinh tế của phù văn, Ngụy Tác vận bút linh xảo đến độ khiến lục bào lão đầu cũng nhìn đến nhập thần.

Phù văng tầng thứ nhất của Ảo quang phù rất phức tạp, nếu luyện chế Hỏa cầu phù với tốc độ của gã nếu không còn gì sai sót, chỉ cần nửa tuần trà là vẽ xong, giờ mất chẵn một tuần trà, mấy nét phú văn nhỏ xíu mới nối thành đồ văn như hình hoa cúc nở rộ. Mỗi nét đều có quang hoa lấp lánh lưu động.

Trán Ngụy Tác lấm tấm mồ hôi, đối với gã, hiện tại hạn chế gã luyện Hỏa cầu phù không phải xác suất thành công, cũng không phải tốc độ, mà là thần thức tổn hao khi tinh thần bị kích thích cực độ, nếu thần thức không gánh được nữa, phán đoán sai lầm thì luyện phù trăm phần trăm sẽ hỏng.

Khẽ lướt bút, ngòi bút uốn mấy đường cong xong thì rời khỏi phù chỉ.

Phù văn trên phù chỉ đột nhiên rực quang hoa tạo cho người ta cảm giác hoa tươi đột nhiên bừng nở.

"Chà, thành rồi hả!"

Ngụy Tác ngẩn người, nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

Luyện chế Ảo quang phù khó hơn gã dự liệu, luyện liền hai ngày mới lần đầu tiên thành công phù văn tầng thứ nhất.

"Tiểu tử này chỉ mất hai ngày đã hoàn thành tầng thứ nhất?" Lục bào lão đầu buộc phải thừa nhận Ngụy Tác đích xác cực có thiên phú luyện phù, những người lão gặp trước đó lần đầu tiên thử luyện Ảo quang phù đều cần ít nhất bảy đến tám ngày mới hoàn thành tầng đầu tiên, hơn nữa lão hiểu rõ tầng thứ hai đơn giản hơn nhiều, chỉ cần không ngớ ngẩn quá thì tỷ lệ thành công rất cao, "Tiếp theo chỉ có thời gian hai tuần hương, ngươi cũng nên nghĩ xem hô thế nào để chúc mừng chứ nhỉ?"

"Chà!"

Ngụy Tác liền dẹp niềm cao hứng. Gã hơi đảo mắt lau mồ hôi, chỉnh lý y phục, rồi dồn chân nguyên vào tấm Ảo quang phù bán thành phẩm.

Ảo quang phù màu vàng đầy phù văn lam sẫm chợt rực lên một màn sáng, "đến rồi!" nhìn chuẩn phương vị màn sáng rọi đến, Ngụy Tác trước đó, Ảo quang phù được chân nguyên khống chế phát ra màn sáng chiếu xạ lên mình gã, gã kêu to "Định!", một luồng chân nguyên va vào phù văn trên tấm Ảo quang phù bán thành phẩm, màn sáng như bị giữ cứng rồi đột nhiên ẩn nhanh vào tấm phù.

Bước này là ngưng ảnh, muốn Ảo quang phù xuất hiện hình ảnh gì lúc sử dụng thì phải hoàn thành trong lúc này. Ngụy Tác ngưng hình ảnh của mình vì muốn lúc đối địch hoặc giết yêu thú mà xuất hiện mấy ‘gã’ khiến đối thủ và yêu thú nhất thời hoang mang, không biết ai làm thật. Lục bào lão đầu có nói hình ảnh do Ảo quang phù lộng tạo ra cực kỳ chân thật, chỉ khi bị dâm xuyên qua mới biến hình.

"Con bà nó chứ, nhất định phải luyện thành!"

Ngưng ảnh vừa hoàn thành, Ngụy Tác lập tức chụp lấy Ảo quang phù bán thành phẩm đặt lên bàn, nhanh chóng dồn chân nguyên vào Kim ti phù bút bức hết phù dịch còn thừa ra, đoạn hút lấy phù dịch mới làm từ Đơn thanh thạch và Mặc ngư chi, vẽ nhanh lên phù chỉ vàng sẫm.

Đường nét huyền ảo chảy ra dưới ngòi bút, thanh sắc phù dịch thấm vào phù chỉ, liền kết hợp với hoa văn màu lam theo một cách kỳ dị, hình thành sắc lam óng ả.

Từng giọt mồ hôi toát ra trên trán gã, chỉ có Kim ti phù bút trên tay phải không hề thay đổi, vẫ di động cực nhanh, thập phần ổn định.

"Con bà nó chứ!" Ngụy Tác đột nhiên có chủng cảm giác lực bất tòng tâm, tuy không còn bao nhiêu đạo phù văn nữa nhưng gã cảm giác được mình vô lực.

Thần thức mệt mỏi! Luyện chế phù lục lạ lẫm này tiêu hao tinh thần hơn Hỏa cầu phù đã quen thuộc nhiều.

Ngụy Tác nghiến răng, nỗ lực mớ lớn hai mắt, vừa ép hai tay khống chế ổn định phù bút vừa cố tập trung tinh thần. Trán gã nổi gân xanh, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng như gió phất qua. Lúc này gã không hề có cảm giác vô sỉ nhăn nhở như bình thường.

"Rồi cũng thành!"

Nhấc Kim ti phù bút lên, phù văn trên cả phù lục biến sắc lam óng ánh, Ngụy Tác mềm người ngồi xuống ghế, lưng đẫm mồ hôi nhưng mắt đầy hưng phấn.

Hiện tại gã không còn là tiểu tán tu không biết gì như lúc bắt đầu luyện chế Hỏa cầu phù nữa, không cần phải thử mà chỉ nhìn tấm phù phát ra ánh sáng nhu hòa và khí tức bình ổn là biết Ảo quang phù đã được luyện chế thành.

Vạn sự khởi đầu nan, có kinh nghiệm thành công của tấm đầu tiên, tấm thứ hai, thứ ba sẽ không vất vả thế nữa.

...

"Oa ha ha ha!"

Hai ngày sau, tiếng cười quái dị của Ngụy Tác vang trong thạch ốc.

Trong nhà có một Ngụy Tác nữa y hệt, chỉ là một Ngụy Tác tay không còn một Ngụy Tác tay cầm năm tấm Ảo quang phù vàng rực.

Cầm Ảo quang phù là chân thân của Ngụy Tác, gã đưa tay sờ vào ảo ảnh do Ảo quang phù hóa thành, như xuyên qua màn nước, "Ngụy Tác" đó gợn sóng mênh mang.

"Giống thật, ha ha, đủ để mê hoặc yêu thú trí tuệ không cao.”

Hai hôm nay, gã luyện đươc sáu tấm Ảo quang phù, sau rốt không nén được đem một tấm ra thử hiệu quả, quả thật khiến gã phi thường mãn ý, chạm vào thì chỉ cần gã bất động là nhất thời không thể phân biệt được thật giả.

"Đúng rồi, lão đầu, chỉ tạo thành ta thì không có ý nghĩa, ta đi tạo ảo ảnh thứ khác.” Có năm tấm Ảo quang phù chứa hình ảnh mình, Ngụy Tác không vừa ý, nói với lục bào lão đầu, "ta lấy hình ảnh của thuật pháp và yêu thú lợi hại nào đó dọa đối thủ mới được. Chưa biết chừng gặp kẻ nhát gan lại dọa được hắn bỏ chạy.”

"Thế thì hay rồi, trong vòng hai tuần hương ngươi tìm được tu sĩ lợi hại phát thuật pháp để ngươi ngưng ảnh, hoặc bắt được tứ ngũ cấp yêu chịu nghe lời, thi triển ta tất sẽ dọa được người ta.” Lục bào lão đầu liếc gã, nói thật thì thấy Ngụy Tác ngưng ảnh chính mình, lão đã cho rằng phi thường thông minh rồi, vốn lão định cho gã biết luyện chế Ảo quang phù chỉ để rèn luyện tu vi luyện phù và thần thức.

"Đúng là vấn đề.” Ngụy Tác thộn mặt ra. Nếu ở một môn phái lớn gã đương nhiên không lo gì không tìm được cao thủ phát thuật pháp hoặc bắt đầu yêu thú lợi hại để ngưng ảnh, nhưng gã là tán tu, dù có thể thi triển thuật pháp lợi hại thì không kịp vừa khống chế ngưng ảnh vừa phát ra thuật pháp.

"Hai tuần hương... kip làm gì nhỉ?" Đột nhiên gã cười hắc hắc nới với lục bào lão đầu đầy vô sỉ, "Lão đầu, lúc ta đấu với người khác, đột nhiên có một đàn lợn chạy qua thì đối thủ sẽ phản ứng thế nào?"

"Chà!" Lục bào lão đầu ngẩn người, suýt nữa ngất xỉu.

"Oa ha ha ha!"

Một tấm Ảo quang phù bán thành phẩm thành hình, Ngụy Tác lao nhanh ra, vòng qua hai con ngõ nhỏ, thấy trong một trại có nuôi mấy chục con lợn béo múp, gã cười hắc hắc, màn sang bao trùm đàn lợn đoạn gã nhanh chóng quay về nhà, rồi cùng với tiếng cười khiến người khác lạnh mình là một tấm Ảo quang phù mới tinh ra lò.

...

Lục bào lão đầu tắt tiếng.

Ngụy Tác không chỉ luyện chế một mà là hai tấm Đại bạch trư Ảo quang phù. Lão cũng không biết khi gã giao đấu với người khác, đột nhiên có một đàn lợn chạy qua thì đối thủ sẽ phản ứng thế nào nữa.

Bất quá đắc ý một hồi xong, Ngụy Tác bát nằm trên giường buồn bã, "Lão đầu, nói xem khi nào ta mới tới Thần hải cảnh đệ tứ trọng. Kim Xà lôi quyết đã luyện hết nhưng phần có thể, phải đến Thần hải cảnh đệ tứ trọng mới luyện được tầng tiếp theo. Hiện tại sao ta lại cảm giác hiệu suất hút linh khí không như trước kia nhỉ?"

Lục bào lão đầu nghiêm túc gật đầu: "Trừ phi có đơn dược thần diệu, không thì không thể rút ngắn thời gian đột phá đến Thần hải cảnh đệ tứ trọng, hiệu suất hút linh thạch linh khí không như trước vì hiện tại chân nguyên và linh khí đều trong trạng thái đầy đủ, tu luyện cũng như ăn cơm, muốn ăn được nhiều hơn thì phải hoạt động nhiều mới nâng cao được khẩu vị. Ngươi muốn tăng tốc tu luyện thì cố gắng sử dụng chân nguyên, liên tục vận dụng và tiêu hao chân nguyên, rồi lại bổ sung thì thể nội chân nguyên tuần hoàn nhiều hơn, sẽ tăng lên như khẩu vị, còn ăn rồi mà bất động, đương nhiên hiệu suất tu luyện không cao.”

"Ý ngươi là ta nên đi săn yêu thú, như thế tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn?" Ngụy Tác sáng mắt lên, "Chả trách ai cũng bảo tu sĩ lợi hại là do giao chiến, chứ không phải ở nhà tu luyện mà thành.”

"Nh vậy sẽ khiến ngươi hấp thu linh khí hiệu quả hơn, tốc độ tiến giai cũng nhanh hơn.” Lục bào lão liếc gã, "Bất quá về lý luận thì không nhất thiết phải đi săn yêu thú để hao phí chân nguyên, ngươi cứ đứng trước tường phát Thanh thủy nhận, hao sạch chân nguyên lại tu luyện tiếp.”

"Hừm, ngươi tưởng ta ngốc hả, không giết yêu thú kiếm linh thạch mà đi đánh không khí? Chân nguyên cũng phải dựa vào linh thạch và Hồi khí tán để bổ sung.” Ngụy Tác kêu lên, "Con bà nó chứ, ngày mai ta đi săn chút yêu thú mới được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.