Thông Thiên Chi Lộ

Chương 651: Chương 651: Tìm được đường sống trong chỗ chết






Lãnh tĩnh!

Ngụy Tác không ngừng bảo mình phải lãnh tĩnh.

Hiện tại cả Bắc Linh thành đã biến thành nơi cho yêu thú mở tiệc, không có Tử diễm cự giáp trùng, chưa biết chừng gã cũng không thoát khỏi.

Tuy nhiên hiện tại không yêu thú nào phát hiện gã ẩn thân trong Tử diễm cự giáp trùng nhưng gã cũng không thể dùng chân nguyên, Tiềm ẩn quyết cũng không thể thi triển, không dám chắc cao giai yêu thú không tìm ra khí tức.

Nếu bị phát hiện, gã chắc chắn phải chết.

Tâm thần liên hệ đặc biệt với Phệ tâm trùng khiến gã cảm ứng được bốn con Phệ linh thú chiếm bốn góc đông nam tây bắc của Bắc Linh thành, rõ ràng yêu thú có trí tuệ không kém gì tu sĩ này không định tha cho một tu sĩ nào.

Cố ép mình trấn định tâm thần, Ngụy Tác sai Phệ tâm trùng khống chế Tử diễm cự giáp trùng chạy về hướng nam.

Hiện tại chạy về phía đó là có cơ hội hơn cả.

Đi về phía bắc là Thiên khung, hiện tại Thiên khung không kịp phong bế những chỗ nứt, yêu thú bên ngoài Thiên khung sẽ tụ lại, từ Bắc Linh thành ra Thiên khung thì trong mười mấy vạn dặm, số lượng yêu thú khẳng định dày mịt, không ít cao giai yêu thú, muốn thoát ra không dễ.

Chỉ đi về phía nam, vào sâu Thiên Huyền đại lục bắc bộ, những nơi có nhiều tu sĩ thành trì tất có đại tông môn tọa trấn thì mới giữ được, mới cho gã cơ hội nghỉ ngơi.

Gã dám chắc các đại tông môn ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ đã triệt để chấn động, trừ cực ít đại tu sĩ đang ở lúc công pháp tu luyện đến ngưỡng đột phá thì cao giai tu sĩ đều xuất động, tu sĩ lợi hại của những nơi khác ở Thiên Huyền đại lục cũng sẽ đến.

Phệ linh thú thực lực kinh nhân, trí tuệ cũng không kém, nên gã sai Phệ tâm trùng khống chế Tử diễm cự giáp trùng tránh xa Phệ linh thú, xuyên qua khe giữa phía tây và nam, vốn có mặt Phệ linh thú.

Không bị phát hiện!

Tử diễm cự giáp trùng cứ chạy ra ngoài thành, xuyên qua giữa hai con Phệ linh thú, đến tường thành gần như hoàn toàn sụp đổ.

"Phù!"

Cùng lúc, thể nội gã vang lên tiếng động khẽ, đang ẩn trong huyết nhục Tử diễm cự giáp trùng như đống bùn nát, gã chợt run lên, hàn ý lẫm liệt dấy lên khiến gã cứng lại.

Thi triển Chân ma phong thể thuật rồi bị mấy lần yêu thú đánh trúng, uy năng thuật pháp này cũng tan.

Cơn đau nhói buốt và cảm giác cực kỳ hư nhược lan đi toàn thân.

Tích tắc đó, Ngụy Tác thậm chí cảm giác rõ khí huyết đã đông kết, vì kinh mạch vỡ vụn mà phun ra, như cơn bão hủy diệt thể nội.

Ý thức của gã dần mơ hồ.

"Phải liệu thương! Chần chừ nữa sẽ mất mạng!"

Ý nghĩ này dấy lên trong óc gã.

Cũng như một người không biết bơi rơi xuống nước, sắp chết đuối thì cần một hơi không khí trong lành đến thế nào.

Nếu có tất người đó dốc toàn thân lực khí, bất chấp tất cả để hít lấy.

Ngụy Tác cố nén ý nghĩ đó!

Uy năng Chân ma phong thể thuật rút đi, ở phía nam Bắc Linh thành, Phệ linh thú cách Tử diễm cự giáp trùng nghìn trượng tựa hồ cảm giác được linh khí dao động, hồ nghi nhìn sang.

Nếu cố động dụng chân nguyên, lấy đơn dược từ nạp bảo thủ trạc ra thì rất có thể sẽ bị Phệ linh thú phát hiện.

Ngụy Tác đành cố giữ lãnh tĩnh, không để ý thức triệt để tan đi.

Tử diễm cự giáp trùng tiếp tục chạy ra ngoài Bắc Linh thành.

Phệ linh thú không nhận ra, lại lao vào một. Rất nhanh, tu sĩ đó rú lên tuyệt vọng rồi tan thành máu.

Trong Bắc Linh thành, vô số yêu thú tranh đoạt thi thể tu sĩ.

Chỉ tích tắc sau, mấy nghìn tu sĩ còn lại vì thượng cổ truyền tống pháp trận tan vỡ đã chết gần hết.

"Không xong!"

Chạy thêm gần nghìn trượng, Ngụy Tác cảm giác được thân thể lạnh dần, sinh cơ tan đi, ý thức tựa hồ sắp ly thể.

"Liều thôi!"

Giờ mà không động dụng chân nguyên tất mất mạng, nên gã mặc kệ bị yêu thú phát hiện, cố vận chân nguyên.

Chân nguyên rẽ huyết nhục Tử diễm cự giáp trùng ra, gã lấy từ nạp bảo thủ trạc ra một viên đơn dược và Huyết tinh thạch.

Dồn chân nguyên vào Huyết tinh thạch, lấy ra một giọt dược dịch, nuốt như nuốt đơn dược đoạn Ngụy Tác thu Huyết tinh thạch lại, thể nội có vô số chỗ phá tổn, bị chân nguyên làm rách nhiều chỗ nữa, ý thức gã dần mơ hồ như chìm trong đêm đen, thân thể lạnh lại, không biết gì nữa.

Gã dồn chân nguyên vào Huyết tinh thạch, mấy chục yêu thú quanh Tử diễm cự giáp trùng như nhận ra nên vây lại.

Đàn yêu thú tựa hồ cảm giác được diễm cự giáp trùng khác thường nên hoảng sợ lùi lại.

Tử diễm cự giáp trùng không dừng mà liên tục lao đi, cách xa dần Bắc Linh thành.

...

Không biết bao lâu sau.

Như có chấn động đặc biệt, Ngụy Tác đột nhiên tỉnh lại.

Chung quanh hắc ám, băng lãnh, thập phần yên tĩnh.

"Đây là... chuyện gì hả?"

Chốc sau, Ngụy Tác mới phản ứng, đầu óc vẫn chưa linh hoạt, không suy nghĩ được gì.

Gã nhớ lại lúc thượng cổ truyền tống pháp trận ở Bắc Linh thành bị yêu thú trong hắc vân phá tan, không thoát được nên gã thấy Tử diễm cự giáp trùng thì đánh liều, khoét lỗ trên lưng nó, trốn vào trong. May mà tu vi của gã giảm về Chu thiên cảnh nhất trọng, trốn trong thể nội Tử diễm cự giáp trùng mà thoát khỏi Bắc Linh thành.

Chân ma phong thể thuật tan uy năng, thương thế bừng lên nên trước khi hôn mê, gã cố lấy ra một viên đơn dược liệu thương và một giọt dược dịch Huyết tinh thạch.

Hiện tại Ngụy Tác ít nhất khẳng định được mình không chết.

Tức là lúc sau cùng gã dùng đến chân nguyên, không bị yêu thú khác phát giác nên thoát khỏi Bắc Linh thành.

Thuận lợi thoát khỏi Bắc Linh thành thì gã vẫn ở trong thể nội Tử diễm cự giáp trùng?

Tử diễm cự giáp trùng đã chết?!

Nghĩ đến Tử diễm cự giáp trùng, thần trí Ngụy Tác tỉnh táo mấy phần, phát giác vẫn còn trong thể nội nó, có điều nó chết đã lâu, máu cũng đông đặc nên gã mới thấy mình không phải đang ở trong huyết nhục mà bị vùi trong đất cứng.

"Không thể động đậy..."

Thần trí không rõ, đầu óc hỗn loạn, không thể suy nghĩ như thường nên gã cứ yên lặng chờ đợi.

Chốc sau, óc gã tỉnh táo dần.

Gã phát hiện thân thể hiện tại không thể cử động.

Nội thị thì gã chợt cay đắng, viên đơn dược đã nuốt vẫn bất động, Huyết tinh thạch dược dịch mới bị luyện hóa gần nửa, có những chỗ trong thể nội càng ác hóa, cũng có chỗ khá hơn. Thân thể gã đang gắng gượng, nhất thời không thể lành lại, cứ thoi thóp thế này.

Hóa ra không có chân nguyên luyện hóa, linh dược gã uống chỉ có một phần nhỏ phát huy tác dụng, đó còn là nhờ nhục thân của gã cực kỳ siêu phàm, sinh cơ cực kỳ mạnh mẽ, không thì mất mạng lâu rồi.

Cảm giác rõ tình hình thể nội, Ngụy Tác cẩn thận thử dồn chân nguyên, luyện hóa dược lực.

Chân nguyên lưu động, thể nội Ngụy Tác xuất hiện thêm phá tổn, những chỗ trong kinh mạch, nội phủ vừa lành thì lại vỡ ra, chỗ ác hóa càng ác hóa, chân nguyên chảy qua như vô số tiểu đao cắt huyết nhục, thống khổ vô cùng, những gã thở phào vì chân nguyên thôi động dược lực tan đi thì tác dụng tu bổ nhục thân cao hơn hẳn, không có gì bất ngờ tất gã sẽ lành.

Phệ tâm trùng!

Khẳng định thương thế không có vấn đề gì, Ngụy Tác rùng mình vì không cảm giác được Phệ tâm trùng ở gần.

Lanh buốt trong lòng cảm ứng kỹ, Ngụy Tác biết Phệ tâm trùng không chết nhưng cách rất xa, tựa hồ đang ở phía đông, vì quá xa nên gã không thể gọi nó tới ngay.

"Thật ra là nơi nào? Thành trì nào?"

"Phệ tâm trùng sao lại chạy đi rất xa?"

Trấn định tâm thần, Ngụy Tác lại phát thần thức.

Tựa hồ gã đang ở trong một thành trì phế khư.

Thành trì này tựa hồ xây theo dốc núi, đã triệt để tổn hủy, chỗ nào cũng là hố sâu, tường gãy do đấu pháp, và rất nhiều thi thể yêu thú.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.