Trên mình Ngụy Tác, ngân sắc thần quang và xích sắc hà quang đan nhau, dấy lên sát ý lạnh lùng như một món nhân hình thần binh.
Thấy gã đến, Hắc Bồ Đề thiên mẫu càng tỏ vẻ đùa cợt.
Ả thập phần giản đơn, lật tay lại vỗ vào Ngụy Tác.
Nhát chưởng vỗ xuống, da ả đỏ chói, mắt cũng biến thành thần thiết, cơ hồ ả chính là một khối hắc hồng sắc thần thiết.
Cùng lúc, khí tức kinh nhân từ mi tâm bắn ra, chu hồng sắc thần quang tràn ra, như đột nhiên có một nốt ruồi đỏ mọc ra. Cùng với đó, khí huyết ả sôi lên, bành trướng với tốc độ kinh nhân, như thể không ngừng có từng con Hoang cổ cự thú dồn khí huyết vào thể nội.
Vẻ cười cợt của ả rất rõ, nếu có đại năng khác tại trường thì nhìn là nhận ra.
"Tu vi, thần thông của ngươi đích xác bất phàm, nhưng định bằng nhục thân tu vi đấu với ta thì lầm rồi, hiện thần thức ngươi tổn thương, tốc độ thi pháp chậm quá." Hắc Bồ Đề thiên mẫu tỏ vẻ khinh miệt.
Hắc Bồ Đề thiên mẫu vỗ ra liên biến sắc.
Vẻ cười cợt chợt biến thành kinh giận vì bị lừa.
Trong tích tắc điện quang hỏa thạch đó, ả phát hiện mục tiêu của Ngụy Tác lại là Lực sơn long quy!
"Choang!"
Chưởng của gã vỗ vào ngực Ngụy Tác, gã văng đi, ngực lõm vào, thậm chí sau lưng cũng bắn máu!
Hoàn toàn là nhục thân đối kháng, Hắc Bồ Đề thiên mẫu triệt để áp đảo Ngụy Tác, tay như biến thành hắc hồng sắc thần thiết không ngừng rung lên, không hề nứt.
Tích tắc văng đi, Ngụy Tác giáng trúng Lực sơn long quy.
Kim sắc long quy nứt nhiều vết rồi tan rã.
"Xoẹt!!"
Hắc Bồ Đề thiên mẫu rực vô số hắc sắc thần quang, vô số thần văn như thiểm điện bắn ra, một hình thiên mẫu cắm hơn nghìn thanh trường thương cổ binh, mặc hắc sắc thiết y hóa ra khi ả và Ngụy Tác văng đi, va mạnh vào gã.
"Phù!"
Máu ộc khỏi miệng gã, trên mình có mấy lỗ thủng cỡ miệng bát, đồng thời lại bị uy năng thổi tung.
Nhưng hắc sắc thần quang hóa thành từng dài sáng tròn lại giáng tới, thân thể gã quay vòng, sững lại trên không. "Oành!" Thân thể bao bọc trong quang hoa chói lòa tránh được.
“Chát!”
Hư không rực lên vô số bạch sắc đạo liên, Ngụy Tác vừa tránh được đòn của Hắc Bồ Đề thiên mẫu liền thi triển Đăng tiên pháp vực.
"Oành!"
Lại một thiên mẫu cắm hơn nghìn trường thương hiển hóa trên hư không, chấn tan Đăng tiên pháp vực, nhưng cường uy lần này không quét trúng Ngụy Tác, gã bước lùi một bước, hơn nghìn thanh phi kiếm quay tít dưới chân thành dòng thác.
"Xoẹt!!"
Lại có cường uy từ Hắc Bồ Đề thiên mẫu giáng ra, tử quang từ trước mặt Ngụy Tác quét tới, cường uy chỉ chạm vào rìa dòng kiếm, hơn nghìn phi kiếm rền rĩ.
Chỉ vài nhô lên hụp xuống, Ngụy Tác đã cách Hắc Bồ Đề thiên mẫu năm trăm dặm.
"Ngươi tưởng thế là thoát được?" Hắc Bồ Đề thiên mẫu đột nhiên dừng thi pháp.
Năm trăm dặm và Động Hư bộ pháp đủ bù lại cách biệt tốc độ thi pháp do thần thức song phương chênh lệch, Hắc Bồ Đề thiên mẫu biết có đánh nữa cũng không trúng Ngụy Tác.
Một thứ vốn đã nằm trong tay lại đánh rớt phi độn pháp bảo chạy thoát, mặt Hắc Bồ Đề thiên mẫu vốn đen càng đen hơn, như có mây đen bao phủ.
Ả càng tức giận vì Ngụy Tác không thèm đáp, coi ả thành tử vật, liên tục phát động Động Hư bộ pháp, cắm cổ chạy.
"Oành!" "Oành!" "Oành!"...
Ngụy Tác lao một mạch hơn bốn nghìn dặm, không nhìn thấy độn quang của Hắc Bồ Đề thiên mẫu thì mới đáp xuống.
Đáp xuống, Ngụy Tác thậm chí suýt nữa nhũn chân ngã nhào.
Hiện tại nhục thân tổn thương là phụ, Nguyên thủy thần mộc thần căn phát ra sinh mệnh tinh hoa không ngừng tu bổ nhục thân gã, hơn nữa với sinh cơ này thì thương thế đủ khiến tu sĩ khác mất mạng lại không thành vấn đề.
Thần thức bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Đầu gã như nứt ra, thậm chí không thể nghĩ rõ ràng, thần thức như không ngừng nổ tung, cơn đau dấy lên.
Không ôn dưỡng thì thần thức rất có thể tổn thương không chữa được, thậm chí giảm hẳn. Thần thức, là "Chân nhãn" cho tu sĩ dò tìm tự thân và thiên địa ảo diệu, nếu tổn thương sẽ ảnh hưởng đến tu vi.
"Xoẹt…"
Thở hồng hộc rồi khôi phục như thường, Ngụy Tác lại lao đi.
"Không ngờ Pháp ngoại kim cương của ả có nhục thân cỡ này, ta lại không chống nổi!"
Gã đã tính sẵn, muốn thoát khỏi Hắc Bồ Đề thiên mẫu truy sát, để có thời gian nhất định thì cần đánh vỡ pháp bảo đó, không thì với độn tốc của nó, dù gã cách vạn dặm thì đối phương cũng nhanh chóng bắt kịp, gã sẽ không có cơ hội khôi phục thần thức.
Cự ly này cũng không an toàn.
Lấy ra pháp y của Đông Hoang tông tổ sư vì Linh Lung Thiên nhắc nhở Hắc Bồ Đề thiên mẫu tu luyện Pháp ngoại kim cương, hơn nữa thời gian tu luyện hơn xa gã, nhục thân có lẽ còn mạnh hơn nên phải lấy ra. Nhưng gã lại thu lại vì còn trông vào may mắn, định không dùng pháp bảo, phong bế khiếu vị, chỉ dùng nhục thân lao đi sẽ không có nguyên khí dao động, may ra thoát được Hắc Bồ Đề thiên mẫu truy tung. Nhưng ả nhanh chóng tìm tới, chứng tỏ ả có pháp khí kiểu như Vạn lý sưu ảnh kính, thi triển Đại thành khi thiên kinh hóa ra phân thân cũng vô dụng.
Hiện tại nhục thân Hắc Bồ Đề thiên mẫu cao hơn tưởng tượng, lại có bí pháp kích phát thể nội khí huyết lên gấp mấy lần trong tích tắc. Bí pháp này khiến ả vốn có nhục thân hơn gã lại bạo phát lực phá hoại còn hơn pháp vực.
Dù là thuật pháp hay nhục thân, gã đều không so được với Hắc Bồ Đề thiên mẫu, rất có thể sẽ bị giết hoặc bắt sống!
May mà gã còn dược vật ôn dưỡng thần thức, từ các tông môn còn lấy được thuật pháp tương tự.
Liên tục mấy chục lần tung mình, thần trí gần tỉnh táo hẳn, gã lại uống thêm mấy viên linh đơn, vừa lao đi vừa luyện hóa rồi lại thi triển Động Hư bộ pháp sáu, bảy lần, cảm giác không thể chịu đựng nổi thì đáp xuống, lại vừa lao đi vừa luyện hóa linh đơn, dùng phương thức cực kỳ gian nan đi tiếp.
Nửa ngày sau, gã rời Thiên khung, đến man hoang hoang nguyên nối Tịch Hàn đại lục và Lưu Hỏa đại lục.
Còn truyền tống pháp trận bỏ chạy, tuy Hắc Bồ Đề thiên mẫu đã phòng bị, nhưng khi có thể ngã xuống bất cứ lúc nào này thì gã không nghĩ tới, cần nhất là xác định một hướng, buộc Hắc Bồ Đề thiên mẫu không thể đuổi kịp đã.
Lại thêm bốn, năm vạn dặm, thị tuyến không còn băng tuyết nữa, đến một man hoang đại sơn xanh rờn, Ngụy Tác đáp xuống một sơn cốc đầy chướng khí, bằng vào nhục thân men theo một khe núi, móc sâu hơn nghìn trượng rồi không nén nổi nữa, ngồi phệt xuống.
Nhục thân gã khôi phục khá rõ rệt, nhưng thần thức đã đạt cực hạn, không tĩnh dưỡng thì sẽ trọng thương, e là tiếp theo không thể thi triển thuật pháp, ý thức cũng khó rỉnh táo.
"Ực!"
Ngồi xuống, Ngụy Tác uống nốt ba viên linh đơn ôn dưỡng thần thức, đồng thời nhắm mắt, theo một thiên thuật pháp dùng hô hấp dẫn đạo khí huyết và chân nguyên, chấn động nhục thân, ôn dưỡng tinh thần.
Hơn nghìn tích tắc sau, gã miễn cưỡng khắc phục cơn đau để nhập định, trừ hơi thở thì hoàn toàn bất động.