Cho nên, chẳng qua chỉ qua chốc lát, mi tâm hai người liền bị Tu La Âm Sát châm của Tiểu Báo Tử đâm thủng, chỉ cảm thấy mi tâm mát lạnh. Một cổ âm sát khí lập tức đông lại phá hư đầu óc của bọn hắn, hai tay theo quán tính tiếp tung vung vẩy binh khí vài cái rồi mới ngừng lại, thân hình ngã xuống mặt đất, lại khơi dậy một tầng trùng thi, rốt cuộc không cách nào đứng dậy được nữa..
Tu La Âm Sát châm này về mặt ác độc, trên đó có chứa âm sát khí, dù cho chỉ một căn, cũng sẽ bị âm sát khí xâm nhập, trong thời gian rất ngắn mà chết đi, rất khó cứu trị, nếu như bị đánh trúng chỗ yếu hại, ví dụ như mi tâm, trái tim, vậy thì căn bản không hề có cơ hội cứu trị, chết tại chỗ, giống như hai tên cao thủ lục phẩm này vậy.
Về phần Nguyễn Tu Vân còn lại, cũng không dám có chút dị động, bởi vì, còn có một căn Tu La Âm Sát châm đang ấn lên mi tâm của hắn, trận trận âm sát khí xâm nhập vào cơ thể, khuôn mặt vốn tuấn tú của Nguyễn Tu Văn sớm đã trở nên trắng bệch, thân thể cũng cứng ngắc đi, không dám có bất kỳ động tác nào nữa.
Dùng Tu La Âm Sát châm giết chết hai gã cao thủ lục phẩm, chế trụ Nguyễn Tu Văn, Tiểu Báo Tử rốt cục có thể rãnh tay đối phó với lão giả áo xám kia rồi.
Dù sao cũng là cường giả thất phẩm, hết thảy trong sân có thể có thể lừa gạt được người khác, nhưng không thể giấu diếm được lão giả áo xám, trông thấy Tiểu Báo Tử dùng tám căn Tu La Âm Sát châm liền giải quyết được hai gã cao thủ lục phẩm, chế trụ một gã cao thủ tứ phẩm, thần sắc của hắn lập tức đại biến, ánh mắt cũng toát ra vẻ kinh hãi.
Tuy rằng sớm đã biết nếu có một kiện binh khí thích hợp thì có thể đề cao chiến lực trên diện rộng, nhưng có thể giống như Tiểu Báo Tử, nhẹ nhõm giết chết hai gã cao thủ lục phẩm, chế trụ một gã cao thủ tứ phẩm hắn cũng là lần đầu tiên trông thấy, tham niệm trong lòng càng thêm đậm.
- Chẳng qua chỉ là một cao thủ lục phẩm, bằng vào kiện pháp khí này liền có được uy thế như thế, hiện tại ta đã là thất phẩm rồi. Cương khí đã thành, không thể nào không bằng hắn a?!
Trong lòng hắn nổi lên ý nghĩ này, nhưng hắn thật tình không biết, hắn quả thật là không bằng Tiểu Báo Tử.
Tiểu Báo Tử có thể phát huy uy lực của Tu La Âm Sát châm đến tình trạng như thế, tất cả đều là dựa vào thần niệm của hắn, thần niệm của hắn, sau đủ loại gặp nhau và hòa hợp lại, đã không hề yếu hơn so với cường giả thất bát phẩm, mà lão giả này chẳng qua chỉ là một cường giả thất phẩm bình thường thôi, nếu thật sự luân phiên phóng ra thần niệm, nếu so với Tiểu Báo Tử không chỉ yếu hơn một bậc. Cho nên, cho dù hắn có cướp được Tu La Âm Sát châm, cũng không thể nào phát huy ra hiệu dụng mạnh hơn Tiểu Báo Tử.
Đương nhiên, loại chuyện này, nếu không tự mình kiến thức thì hắn sẽ không thể nào tin tưởng được, thần niệm của một cường giả Thất phẩm so ra lại kém một cao thủ lục phẩm, theo hắn thấy thì chỉ là một truyện cười mà thôi.
- Thả Đại công tử ra, lưu lại Bích Linh Vạn Độc Châu và bộ pháp khí này ta tha cho người sống sót rời khỏi!
Nhìn cũng không nhìn hai gã cao phủ lục phẩm ngã trên mặt đất, lão giả dùng một loại thanh âm khàn khàn nói với Tiểu Báo Tử.
- Nguyên lai hạt châu kia gọi là Bích Linh Vạn Độc Châu
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, trên mặt chỉ cười lạnh.
- Thất phẩm cường giả, rất giỏi sao? !
Mãnh liệt thúc dục thần niệm, tốc độ của Tu La Âm Sát châm bị cường khí của lão giả vây khốn, đang chậm chạp di chùyển đột nhiên nhanh lên
- Ngươi qua khỏi cửa ải này đã rồi nói sau!
- Đồ không biết trời cao đất rộng.
Lão giả tức giận hừ một tiếng, cương khí màu xám mãnh liệt bốc lên một hồi, một cổ hương vị vô cùng tanh hôi theo cương khí tràn ngập ra ngoài.
Nghe được hương vị này, đầu Tiểu Báo Tử lập tức chóng mặt, trong nội tâm thầm kêu một tiếng không tốt, chỉ là, còn không đợi hắn có phản ứng, Bích Linh Vạn Độc Châu trong không gian ở hai mắt đã nhẹ nhàng lóe lên, một cổ khí lạnh màu xanh liền truyền khắp toàn thân, cảm giác mê muội vừa rồi đã không còn chút gì, chỉ còn lại hương vị tanh hôi kia thôi.
Bất quá, độc khí này chỉ là bước đầu tiên trong công kích của lão giả, theo cương khí màu xám bốc lên, chia làm ba cổ, một cổ tiếp tục vây khốn Tu La Âm Sát châm của Tiểu Báo Tử, hai cổ khác thì ngưng tụ thành cây roi màu xám, mãnh liệt quất về phía Tiểu Báo Tử.
Trên cây roi tản ra một mùi tanh hôi.
Tiểu Báo Tử sắc mặt ngưng tụ, trở tay rút ra Lục Châu kiếm, không chút nào yếu thế nghênh đón lấy, Ngân Nguyệt kiếm pháp lập tức triển khai, trong phòng lóe ra một vầng sáng xinh đẹp, cùng Cương khí của lão giả dây dưa một chỗ.
Nói thực, Tiểu Báo Tử cũng không sợ cương khí, ít nhất là không sợ cương khí của lão giả này, bởi vì cương khí của lão giả này vô luận là so với Huyết Vô Nhai năm đó hay là so sánh Vương Xà đều không phải cùng một cấp độ, mà Lục Châu kiếm trong tay hắn vốn cũng không phải là phàm phẩm, Ngân Nguyệt kiếm pháp cũng là một một kiếm pháp thượng thừa, kiếm khí dùng Minh Nguyệt Hóa Thần bí quyết ngưng luyện ra được tuy rằng không nhất định so được với cương khí, nhưng cũng kém không nhiều.
Hai cây roi cương khí màu xám giống như hai tro xà, xoắn động, mà vầng sáng màu bạc được vẽ ra từ Ngân kiếm trong tay Tiểu Báo Tử thì giống như một màn sáng, tuy rằng không cách nào chém giết hai tro xà, nhưng tro xà cũng không cách nào xâm nhập vào trong kiếm quang của hắn, cả hai vậy mà biến thành tiêu hao chiến.
- Tiểu tử này điên rồi, vậy mà lại dám tiêu hao chiến với ta vốn đã có cương khí!
Thấy cục diện lâm vào hoàn cảnh tiêu hao chiến, lão giả áo xám cũng không nóng nảy, thậm chí còn buông lỏng tâm thần, cường giả thất phẩm, đấu với cao thủ lục phẩm, không sợ nhất đúng là tiêu hao, nội khí có hao tổn, nhưng cương khí lại không sợ hao tổn.
Nếu cứ đánh tiếp như hiện giờ, đợi đến khi nội khí của Tiểu Báo Tử hao hết, trận này cũng coi như xong.
Tiểu Báo Tử cũng biết rõ đạo lý này, bất quá, hắn cũng có tính toán của mình, hắn không muốn hao tổn với một cường giả hóa phẩm, bất quá, tuy hắn không có cương khí, nhưng hắn có quyền ý.
Thời gian dần trôi qua, song phương lâm lâm vào cục diện tiêu hao chiến, kiếm trong tay Tiểu Báo Tử quang mang ngày càng thịnh, nhưng lão giả lại nhạy cảm cảm giác được, Tu La Âm Sát châm trong cương khí của mình tiến lên tựa hồ cũng càng ngày càng chậm.
Đến cuối cùng, vậy mà đã có dấu hiệu bị đình trệ lại.