Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1217: Chương 1217: Bích Tủy Thanh Diệp Tiên Khí tái hiện. (1)




- Người vừa trở lại, đã bị Ngũ Thường Viện giữ lại!

- Thật sao? Trí Cửu, người đâu?

- Chu Báo, ngươi quá phận rồi đấy!

Rốt cục, Trí Cửu rốt cục kịp phản ứng, chỉ vào Chu Báo, mãnh liệt thoáng cái quát to:

- Ngươi thật lớn mật, cũng dám ở Linh Tiêu Điện tùy ý giết người, ai cho phép ngươi to gan như vậy, ai cho ngươi quyền lợi như vậy, ai... Ách...

Không có người nào nhìn rõ động tác của Chu Báo, giống như vừa rồi, cổ của Trí Cửu cũng bị Chu Báo chế trụ, không thể cử động.

- Trí Cửu đúng không, chỉ mong thủ hạ dưới tay của ngươi có thể trước khi ngươi chết mang Vương Xà tới đây!

- Ách, ô ô ô...

Trí Cửu đỏ mặt, cũng giống như Kiều Hòe vừa rồi, bắt đầu giãy dụa.

- Chu... Chu Báo, có chuyện gì thì từ từ nói, trước tiên thả người xuống đã!

Lúc này, Trí Cửu hoảng sợ, tuy hắn cũng là người không sợ trời không sợ đất, nhưng lần này thì hắn sợ thật sự, năm đó hắn hung hăng càn quấy thì hung hăng càn quấy, náo thế nào thì náo, đều ở trong Bồng Lai Vực mà thôi, mà lúc này đây, nơi này chính là Linh Tiêu Điện a, người ta ở đại bản doanh, cường giả như mây, tiên nhân như mưa, cũng không phải muốn giương oai thì giương oai a.

Chu Báo không để ý tới hắn, chỉ liếc nhìn hắn, ánh mắt âm lãnh tới mức làm cho hắn phát lạnh, không nói thêm gì nữa.

- Chu Báo, nếu như ngươi thật sự giết Trí Cửu, chuyện này sẽ không có chỗ trống để thương lượng nữa.

Lúc này, âm thanh không biết từ nơi nào xuất hiện, nói với Chu Báo, nhưng nhìn tới nhìn lui, sắc mặt của hắn thẳng này có chút hả hê.

- Chuyện này vốn đã không có chỗ trống để thương lượng rồi!

Chu Báo thản nhiên nói ra.

- Các ngươi thả người, ta sẽ thả hắn, nếu không...

Chu Báo còn chưa dứt lời, nổi giận rống lớn một tiếng, đột nhiên hư không nổ tung, một cái đại thủ xuyên qua không gian, Chu Báo đánh thẳng vào hư không.

Hư Không Đại Cầm Nã!

Hư Không Đại Cầm Nã, người bên ngoài không biết sự lợi hại của nó, nhưng Chu Báo lại rất rõ. Phải biết rằng, hắn đã từng nếm qua sự lợi hại của nó một lần cơ mà. Lần kia ở Trấn Long Khư, chính vì sự xuất hiện của Hư Không Đại Thủ Ấn này nên mới khiến hắn không thể không vận dụng Thất Khiếu Thăng Tiên Lô, thế cho nên cho tới bây giờ, hắn vẫn còn không dám ở trước mặt mọi người quang minh chính đại sử ra lá bài tẩy của mình, Tiên Khí của mình, tạo thành sự bị động rất lớn. Tuy rằng hiện giờ so với lúc ấy, thực lực của hắn tăng nhiều, nhưng đối mặt với Hư Không Đại Cầm Nã này hắn cũng không dám có chút lãnh đạm.

Khoát tay, Vạn Độc Phiên liền bị hắn đánh ra ngoài, một đạo yên lam màu đen bao tới hư không đại thủ ấn kia.

Ầm, ầm!

Sau khi yên lam màu đen bao lên đại thủ ấn kia, liền phát ra từng đợt thanh âm nổi cả da gà.

- Ồ? !

Mắt thấy hư không đại thủ ấn muốn bắt lấy Chu Báo mãnh liệt ngừng lại, đại thủ nguyên khí vốn trong suốt như ngọc, hoàn mỹ vô khuyết vậy mà trong nháy mắt trở nên khô héo, ảm đạm vô quang, từng đạo hắc khí quấn quanh trên đại thủ kia, mắt thấy như muốn khiến đại thủ ấn này hoàn toàn tan rã vậy.

- Cửu Anh Đan Nguyên, Vạn Độc Phiên!

Ngọc Thái Hư là Linh Tiêu Điện Chi Chủ, tự nhiên là kiến thức rộng rãi, trông thấy tình hình này, thoáng cái liền ý thức được chuyện gì xảy ra

- Ngươi luyện hóa Cửu Anh Đan Nguyên!

- Thời gian của các ngươi đã không còn nhiều rồi!

Chu Báo cũng không trả lời vấn đề của Ngọc Thái Hư, chỉ cầm Trí Cửu vẫn một mực giãy dụa trong tay thủ sẵn, giơ lên cao, nói với Ngọc Thái Hư vẫn chưa hiện thân hình, người này đã không còn cầm cự được lâu nữa rồi.

- Chu Báo, ngươi không nên quá mức quá phận, lập tức thả Trí Cửu!

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Ngọc Thái Hư không thể chịu thua được, bằng không thì mặt mũi của Linh Tiêu Điện liền thật bị Chu Báo dẫm dưới lòng bàn chân rồi.

- Chỉ cần các ngươi thả Vương Xà ra, ta sẽ thả người!

Chu Báo thản nhiên nói, một bước không lùi.

- Chu. . . !

Ngay khi Ngọc Thái Hư còn muốn nói gì nữa, Chu Báo mãnh liệt xiết chặt tay, động tác giãy dụa của Trí Cửu thoáng cái trở nên kịch liệt hơn.

- Ngươi muốn chúng ta thả người, việc này không thể nào được, cho dù ngươi giết Trí Cửu cũng không làm được gì, chuyến đi Vạn Tinh Hải lần này, Ngũ đại tông môn chúng ta tổng cộng đi bốn mươi chín người, tất cả đều là tinh anh trong tinh anh, trên người của bọn hắn, cũng đều mang theo Thuần Dương pháp khí dùng để trấn áp số mệnh của từng tông môn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có Vương Xà một người trở về, chuyện này nếu không điều tra rõ ràng thì không thể nào giao phó được!

- Vậy cũng không nhất định ah!

Còn không đợi Chu Báo trả lời, Tống Tử Phật vẫn một mực ngồi bên cạnh bỗng nhiên lại mở miệng nói:

- Giáo phó vẫn là giao phó, phải hay là không, người ở nơi nào cũng đều giống nhau cả, ở Linh Tiêu Điện hay ở Tiên Cung kỳ thật cũng không có gì khác nhau, tất cả mọi người đều là bằng hữu, cần gì phải náo đến không vui như vậy chứ!

Lời nói của Tống Tử Phật thoáng cái đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt lên người hắn, điều này thật sự quá kì quái, Tống Tử Phật sao lại thay Tiên Cung, hay là thay Chu Báo nói chuyện chứ, ân oán giữa Tống Tử Phật và Chu Báo chỉ cần là người lăn lộn ở bên ngoài đều biết được, cái kia thật đúng là khổ đại thù sâu ah, tuy rằng chưa nói tới bất cộng đái thiên (*), nhưng cũng từng bị Chu Báo không nể mặt, người như vậy, ở thời điểm này, không bỏ đá xuống giếng đã là lạ rồi, sao lại thay Chu Báo nói chuyện chứ.

- A Di Đà Phật, mọi người đều biết, ta cùng với vị Chu thí chủ này có một ít va chạm nhỏ, hơn nữa vẫn đang một mực tìm cơ hội giáo huấn hắn, nhưng cái gọi là sự tình có nặng nhẹ, ân oán giữa ta và hắn cũng chỉ là ân oán cá nhân thôi, nhưng nếu như Ngọc điện chủ và hắn thật sự xung đột, liền rất có thể sẽ diễn biến thành tranh đấu giữa Tiên Cung và Linh Tiêu Điện, Chí Tôn Tiên Khí xuất hiện, Vạn Tinh Hải gặp chuyện không may, đây đều là đại sự, không chỉ quan hệ đến đại sự của Ngũ đại tông môn chúng ta mà còn quan hệ đến toàn bộ Thất Thần Vực, thậm chí là đại sự của toàn bộ Thiên Giới chúng ta nữa, ở trước mặt đại sự lớn như vậy, trước mặt nguy cơ lớn như vậy, một chút ân oán giữa ta và Chu thí chủ thì tính là gì chứ! ?

Một phen nói cẩn thận, tràn đầy ý tứ trách trời thương dân, con mắt của nguyên một đám đều trừng lớn, trợn tròn, gắt gao nhìn chăm chú vào trên mặt Tống Tử Phật, mà ngay cả Ngọc Thái Hư vẫn một mực ở trong Linh Tiêu Bảo Điện cũng thiếu chút nữa té từ bảo tọa xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.