Đây là quyền ý của Thiên Quân sao.
Không phải, huyền diệu của một quyền này đều nắm ở hai chữ: biến hóa!
Đúng vậy, biến hóa, Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm của Chu Báo vô kiến bất tồi, diệt sát hết thảy, trong đó còn ẩn chứa một tia Tiên thiên sát cơ, có
thể chôn vùi hết thảy, nhưng biến hóa lại chưa đủ.
Cho tới bây
giờ, hắn chỉ có thể chia kiếm khí này thành Kiếm Nhận Phong Bạo, mở rộng phạm vi công kích và cường độ công kích thôi.
Nhưng hai quyền
này của Hồng Thái Sư lại hết sức biến hóa, nhìn có vẻ như trực tiếp va
chạm với kiếm khí của hắn, nhưng trên thực tế, đồng thời khi hai nắm đấm của hắn thò ra, đánh nát không gian, ở chung quanh nắm đấm của hắn vậy
mà tồn tại vô số thời gian và không gian gấp khúc thật nhỏ, một quyền
vung lên, tương đương với đánh ra vô số thời gian và không gian, những
thời không này thoạt nhìn nhỏ đến không ngờ, nhưng Lưỡng Nghi Thông
Thiên Kiếm khí vừa tiếp xúc, tại hiện thế chỉ như trong nháy mắt, nhưng
trong thời không kia phảng phất đã qua một ngàn năm, một vạn năm, vượt
qua mấy mươi vạn dặm, mấy trăm vạn dặm, nào có thể không bị suy yếu? Nào có thể không bị đánh vỡ.?
Nhưng kiếm khí bị sụp đổ này cũng không biết mất, mà bị hãm ở giữa không trung chung quanh nắm đấm của hắn.
Cũng may đây là Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm, uy lực vô cùng, còn có thể làm
cho nắm đấm của Hồng Thái Sư dừng lại một chút, nếu đổi thành công pháp
của hắn, thậm chí ngay cả tư cách khiến nắm đấm Hồng Thái Sư dừng lại
trong nháy mắt cũng không có nữa ấy chứ!
Đều chơi quyền cả, trông thấy đối phương chơi quyền đến mức như vậy, trong nội tâm Chu Báo thất
kinh, nắm đấm trước mặt mà đến, vô số thời không thật nhỏ gấp khúc lại,
phảng phất như lỗ đen thôn phệ hết tất cả, ập vào mặt hắn.
Con mắt Chu Báo khẽ động! Híp mắt, thân thể mãnh liệt một cái.
Tạch tạch tạch két!
Không gian giam cầm chung quanh cơ thể vỡ vụn từng mảnh, ngay khi nắm đấm tới người, Chu Báo động, hắn cũng không trốn tránh, mà trực tiếp vươn hai
đấm ra, nghênh hướng nắm đấm của Hồng Thái Sư.
Dùng quyền đấu với quyền!
- Hảo tiểu tử, đủ trò!
Ngọc Thái Hư ngồi ở phía đông trông thấy Chu Báo mãnh liệt đánh ra nắm đấm
của mình, trong mắt mãnh liệt lóe lên, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên
vỗ tay rồi.
Đối mặt với nắm đấm của Hồng Thái Hòa, hắn, một tiểu
tử tu vi chẳng qua chỉ mới cửu phẩm cũng dám cứng rắn dùng quyền đối
quyền, chỉ riêng điểm khí phách này thôi thì không phải người thường có
thể làm được rồi.
Nhưng, hắn cũng không biết, tu vị Chu Báo hiện
giờ cũng không phải là cửu phẩm, mà là Thông Huyền Bí Cảnh, ngay khi
trong lòng hắn thầm than, từ trên thân Chu Báo tuôn ra một cổ đại lực
tràn trề khiến hắn khẽ biến.
To lớn, phiêu miểu, vô cùng vô tận, thâm bất khả trắc, biến hóa vô cùng!
Trong nháy mắt khi ra quyền, trên người Chu Báo bắt đầu nổi lên khí chất
khiến người khác không thể nào tưởng tượng được như vậy, khí chấ quỷ dị, ở quanh thân Chu Báo, phảng phất có vô cùng thời không chấn động, vô
cùng thời không đang vặn vẹo, nhưng nhìn kỹ lại, không gian chung quanh
Chu Báo cũng không có gì biến hóa, đây chỉ là một loại cảm giác, một
loại khí thế, một loại khí thế quỷ dị khiến người cảm thấy tim đập
nhanh, tâm thần bồn chồn.
Đây là quyền ý!
Quyền ý thốt nhiên hạo đại tới cực điểm!
Ngọc Thái Hư là Chân Tiên Thiên Quân đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là đã có thể bước vào Nhân Tiên chí cảnh, tu vi như vậy, thực lực như vậy, tâm
thần vô cùng chắc chắn, tựa như một tòa băng sơn vạn năm căn bản không
cách nào lay động, không cách nào hòa tan vậy.
Cho dù đối mặt
quyền ý, cũng có thể trực chỉ bản tâm, nhìn thấu bản chất, nhưng hiện
giờ, quyền ý của Chu Báo lại khiến hắn cảm thấy một hồi mê mang, một hồi tim đập nhanh!
- Đây là quyền ý gì thế? !
Hắn vậy mà nhịn không được đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Báo, phảng phất
muốn từ một quyền này của Chu Báo nhìn ra đầu mối nào khác thường vậy.
Cơ hồ đồng thời khi Chu Báo ra quyền, người ngồi ở phía đông cũng đều đứng lên như hắn, lũ tiểu tử vốn đứng đấy cũng cũng đều hít một hơi khí
lạnh, trong mũi bọn hắn tản ra thanh âm hồng hộc, ngay cả trái tim cũng
nhịn không được nhảy loạn lên.
Bọn hắn không có nhãn lực trực chỉ bản tâm, nhìn thấu bản chất như Ngọc Thái Hư, bọn hắn trông thấy chính
là quyền ý của Chu Báo, quyền ý mênh mông khó lường.