Lúc này, Cẩu Đản Tử đang lâm vào một loại trạng thái cổ quái.
Đau đầu? nhưng ngay từ đầu Cẩu Đản Tử cũng không có biết rõ thân thể
mình tột cùng là xảy ra chuyện gì. Cơ bắp toàn thân bắt đầu run rẩy co
rút. Trước mắt là một phiến hắc ám, không đúng hơn là một mảnh huyết
sắc. Hắn cố mở to mắt hết cỡ nhưng trước mắt Cẩu Đản Tử vẫn chỉ là một
mảnh huyết sắc bao la mờ mịt.
- Ánh mắt ta, thế nào ta lại không nhìn thấy gì cả!
Đau đơn kịch liệt ở bên trong cơ thể, Cẩu Đản Tử vẫn cố gắng mở mắt, thế
nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một
mảnh huyết sắc mà thôi.
- Tại sao lại như vậy. Chẳng nhẽ sau này ta phải chịu cảnh mù lòa sao!
Một hồi kinh hoảng tập kích, chạy lên não Cẩu Đản Tử, nương theo đó là đau
đớn. Cẩu Đản Tử cũng không có rảnh để quan tâm đến sự tình khác. Thời
điểm này, điều hắn muốn nhất là chạy, chạy thật nhanh cho đến khi bất
tỉnh, hoặc là trực tiếp chết đi để cho bản thân không còn phải chịu
những đau đớn này nữa. Thế nhưng sự thật lại không giống như những gì
Cẩu Đản Tử mong muốn, hắn hoàn toàn thanh tỉnh, vô cùng thanh tỉnh, ít
nhất Cẩu Đản Tử cảm thấy bây giờ hắn thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào trước đây.
- Ách...Ah...!
Cẩu Đản Tử lại một lần nữa gào thét.
Lúc này tiếng gào thét của hắn so với lúc trước càng lớn, do đó cũng
khiến đầu Hắc Hùng kia càng thêm bực bội. Bực bội đến mức nó phải tạm
thời bỏ qua cho Chu Hoa chậm rãi bước lại gần Cẩu Đản Tử. Hiện tại nó
muốn giải quyết tiểu hầu tử trước mắt này trước rồi mới quay lại hưởng
thụ con mồi của mình.
Con mắt Cẩu Đản Tử chớp động lóe lên hào
quang yêu dị. Trong hiểm cảnh, không một ai chú ý đến sự khác thường
này, trừ một người!
- Di! Con mắt hắn...!
Không biết từ
lúc nào, trên nóc nhà có một bóng người, là một nam tử vô cùng trẻ tuổi. Nam tử này chính là thanh niên nhân xuất hiện ở khách sạn bình dân ở
Thanh Dương trấn. Hắn muốn tiến vào Mãng Thương Sơn hái thuốc. Lúc này
khi thanh niên nhân tiến đến gần sơn thôn của Cẩu Đản Tử sát biên giới
Mãng Thương Sơn. Trong lúc vô ý phát hiện một Hắc Hùng dĩ nhiên lại
xuống núi kiếm ăn, vì thế hắn liền tò mò chạy qua xem...
Đương
nhiên, hắn cũng không phải vì việc đó mà cảm thấy hăng hái. Đối với
người thanh niên này, hắn luôn hành sự theo tâm tình của chính mình.
Theo sau con Hắc Hùng chỉ là trong lòng khẽ động, muốn nhìn xem con Hắc
Hùng này có thể làm được chuyện gì. Đồng thời cũng giảm bớt một chút
buồn chán của chuyến đi này. Thế nhưng lại không nghĩ đến, dĩ nhiên lại
có phát sinh ngoài ý muốn.
Khi Cẩu Đản Tử tiến lại gần Hắc Hùng,
thanh niên nhân không khỏi nhếch miệng cười, hắn cười nhạo Cẩu Đản Tử
không biết tự lượng sức mình. Khi Cẩu Đản Tử khống chế thân thể đứng
lên, thanh niên nhân cảm thấy bất ngờ. Một tiểu hài tử ba bốn tuổi, bản
thân bị thụ thương nặng như thế mà vẫn có thể đứng lên được. Thanh niên
nhân nhìn Cẩu Đản Tử với vài phần thưởng thức, bản thân đang chuẩn bị
xuất thủ trợ giúp thì hắn liền thấy con mắt của Cẩu Đản Tử.
Cẩu
Đản Tử rít gào, trong đôi mắt hắn hiện lên một tia huyết sắc nồng đậm.
Huyết sắc nồng đậm giống như mặt trời hoàng hôn buổi chiều chiếu rọi,
rồi lại trong suốt như hồng ngọc. Ở chỗ sâu nhất trong vùng huyết sắc đó là con ngươi u ám, mà xung quanh con ngươi xuất hiện một vòng tròn văn
tự màu đen mang theo vài phần yêu dị và thần bí.
- Tựa hồ đây là
con mắt trong truyền thuyết! Không phải loại huyết mạch này đã bị diệt
sạch rồi hay sao? Vì sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này? Ân, tiểu tử này tựa hồ còn biết võ công, nội khí tuy rằng nông cạn pha tạp, thế nhưng
coi như là có một chút. Vậy, để ta nhìn một cái, xem người sở hữu con
mắt trong truyền thuyết có bao nhiêu đại năng lực đi!