- Việc nơi này xong rồi, việc của nữ nhi, chàng cũng nên xử lý đi chứ?
- Linh Lung cũng là nữ nhi của ta, không gả được, ta còn vội hơn nàng!
Mã Thiên Trường cười nói:
- Thế nhưng lần này, Bạch Ngọc Tịnh Bình xuất thế, chỉ sợ sẽ có phiền toái.
- Đó là chuyện của chàng, nếu không vì chàng, thiếp đã không dùng đến thứ này rồi!
Bạch y nữ tử khẽ cười, nói.
- Đúng là chuyện của ta rồi!
Mã Thiên Trường cười khổ, phóng ngựa tiến lên, tay vung chiến đao, rống lên một tiếng.
- Các huynh đệ, giết cho ta!
Một tiếng hét, khắp nơi sợ hãi!
Sĩ khí quân Đại Tấn tăng vọt, mà quân bắc nguyên thì ngược lại, cứu tinh vừa xuất hiện đã bị bắt, đây là đả kích trí mạng với niềm tin của họ. Hiện tại, tâm tư phản kháng đã mất, trong đầu họ chỉ còn suy nghĩ một điều duy nhất, đó là trốn. Trốn, liều mạng chạy trốn, trốn đến nơi không ai có thể tìm được.
Trong một thời gian ngắn, ở thảo nguyên rộng lớn bên ngoài Vân Châu, gần sáu mươi vạn người cùng chạy, phô thiên cái địa, nhìn khắp nơi chỉ thấy người là người.
Gió tuyết, đã dừng lại.
Tuyết đọng trên thảo nguyên đã dày quá ba thước, điều này gây ảnh hưởng lớn đến cả bên chạy trốn lẫn truy kích.
Thế nhưng, cả đôi bên đều không thèm để ý đến điều này. Một bên là nghe lệnh mà chạy. Một bên lại nóng lòng lập công, sẽ không dừng lại chỉ vì tuyết đọng.
Thế nhưng Tiểu Báo Tử lại gặp họa lớn từ đống tuyết này.
Hắn cõng Vương Xà, đằng sau có năm tiểu hài tử, bước cao bước thấp, từ chỗ sâu trong thảo nguyên đi ra. Dọc theo đường đi, hắn cũng gặp một ít tàn binh, Tiểu Báo Tử cũng cướp được vài con ngựa từ bọn chúng. Mấy đứa trẻ sinh ra ở thảo nguyên này, từ lúc biết đi đã được học cưỡi ngựa, cho nên cũng không làm khó được chúng, chỉ là Tiểu Báo Tử nhận ra, cưỡi ngựa cũng có phiền toái. Đặc biệt khi tới gần Vân Châu, mười vạn quân đội của Đại Vị Ngung trên thảo nguyên đốt cướp giết không việc ác nào không làm. Mà bọn hắn tuổi không lớn, lại có vài đứa trẻ chỉ mặc quần áo thảo nguyên, cực kỳ dễ thấy, lại ngồi trên lưng ngựa, dễ dàng bị bọn lính này phát hiện. Vậy nên khi cách biên cảnh bắc nguyên và Vân Châu độ năm mươi dặm, bọn hắn liền xuống ngựa, đi bộ đến Vân Châu.
Vốn hắn dẫn theo bẩy người đi ra khỏi Bạch Nguyệt bộ lạc, trong đó có một trẻ con, là đệ đệ của Tháp Na, bị Tháp Na ôm vào lòng. Hiện tại đã thiếu một người, chính là vị hôn phu của Tháp Na, tên tiểu tử hung dữ trên thảo nguyên.
Cũng không phải là Tiểu Báo Tử giết hắn, mà là hắn mất tích.
Ma Quỷ Cốc bị Ma Tôn Diệt Trần đập hỏng mất một nửa, bọn trẻ này giữ được tính mạng trong lúc đó đã là cực kỳ may mắn rồi. Tiểu Báo Tử cũng mất rất nhiều công sức mới tìm được năm đứa này, mà tiểu tử kia, Tiểu Báo Tử cũng chả quan tâm đến sống chết của hắn làm gì!
Huống chi, Tiểu Báo Tử còn phải cõng theo tên Vương Xà này.
Đầu tiên là ngựa chở, sau đó là người cõng, trên đường từ Ma Quỷ Cốc đến ngoài thành Vân Châu, Vương Xà chỉ mơ màng tỉnh lại vài lần, bị sốt cao vài ngày không khỏi. Nếu không phải khí tức của Tiểu Báo Tử đã hồi phục một chút, giúp hắn thôi cung hoạt huyết, hiên tại Vương Xà chỉ sợ đã bị nội khí như nham thạch làm cho nổ tung.
Tốn hết sức lực, Tiểu Báo Tử rốt cục cũng làm cho nội khí của hắn chậm lại, mới không phải cõng một thi thể về Vân Châu.
Bởi vì chiến tranh, cả Vân Châu cũng cực kỳ khẩn trương. Thế nhưng với Tiểu Báo Tử thì cũng chả sao, vừa tiến vào chợ nơi tiếp giáp giữa Vân Châu bắc nguyên, hắn liền lộ ra thân phận, tìm được một tiểu đội trưởng đang đóng quân ở đây.
Bất kể là Vương Xà hay Chu Báo, cũng đều là người danh chấn thiên hạ hiện nay.
Tiểu đội trưởng kia cũng chỉ là một quan quân tu vi nhị phẩm, vừa thấy Tiểu Báo Tử liền hoảng sợ, vội vàng tìm chỗ ở cho bọn hắn, lại chuẩn bị toàn bộ.
Đến đây, Tiểu Báo Tử vẫn không yên lòng, lại đi tìm người phụ trách Ô gia thiết khí, đưa cho hắn một mật tín đưa đến Tần Lăng quận thành. Hai ngày sau, gia chủ Ô gia Ô Duyên Thắng, Ô gia đại trưởng lão Lữ Nhất Nguyệt, ngồi xe ngựa tiến tới cái chợ này, Tiểu Báo Tử mới hoàn toàn yên tâm, nghỉ ngơi một đêm.
Mà hắn cũng không dừng lại ở đây, ngày hôm sau liền dẫn mấy tiểu tử kia đi cùng Ô Duyên Thắng, Lữ Nhất Nguyệt trở về Tần Lăng quận thành.
Trên đường đi, Tiểu Báo Tử có thể cảm giác được hai vị đứng đầu Ô gia này có đối đãi với mình cực kỳ thân thiết và khách khí!
Điều này khiến cho Tiểu Báo Tử không quen chút nào.
Thế nhưng, đây cũng là điều đã tính sẵn.
Tu vi của hắn đã đạt tới ngũ phẩm, chiến lực lại đủ để thắng cường giả bát phẩm. Thực lực như vậy, cho dù đến với gia tộc hay môn phái nào, cũng sẽ được coi trọng cực kỳ. Mà Ô gia, tuy uy thế không nhỏ, nhưng cũng chỉ là một thế gia tầm trung mà thôi. Lữ Nhất Nguyệt là người có chiến lực mạnh nhất gia tộc, còn chưa tu thành thất phẩm cương khí nữa.
Bây giờ Tiểu Báo Tử tự nhiên xuất hiện, chắc chắn Ô Duyên Thắng sẽ muốn lấy lòng.
Như Tiểu Báo Tử, xuất thân tại Ô môn, thân gia đều bình thường, đấy chính là tài nguyên quý hiếm mà bất kỳ môn phái nào cũng muốn chiếm được!
Tuy hiện tại, Tiểu Báo Tử cũng có chút của cải bên ngoài Ô gia, thế nhưng tài sản này cũng chỉ như mưa bụi với Ô gia mà thôi. Quan trọng nhất là, Tiểu Báo Tử cũng chiếm một lợi ích cực lớn ở Ô gia, mà nhờ cái lợi ích này, mới đưa cả hai bên cột vào một chỗ.
Ô gia tốt, Tiểu Báo Tử liền có càng nhiều lợi ích. Tiểu Báo Tử càng mạnh, lực lượng Ô gia cũng sẽ mạnh theo. Đây là cục diện đôi bên cùng có lợi, huống hồ bây giờ, Tiểu Báo Tử còn cõng theo Vương Xà từ thảo nguyên về.
Càng làm cho hai vị đại lão của Ô gia coi trọng.
Vương Xà là ai?
Một trong tam thủ tọa của Thiên Long Đạo, tuyệt thế cường giả cửu phẩm, một cường nhân có thể giữ được tính mạng khi bị bắc nguyên Tam Đại Tông Sư cùng nhau đuổi giết. Giá trị của hắn đã vượt xa Ô gia. Tuy rằng hiện tại bị trọng thương, nhưng mọi người đều biết, với tuyệt thế cường giả như thế này, mỗi một lần sống sót sau trận chiến, đều giúp cho thực lực của bọn họ tăng mạnh.
Vương Xà vẫn sống sau khi bị bắc nguyên Tam Đại Tông Sư đuổi giết, có thể sẽ tiến thêm một bước. Mà cường giả cửu phẩm, tiến thêm một bước sẽ là gì?
Không cần phải nghĩ nữa.
Bây giờ, Tiểu Báo Tử có ân cứu mạng hắn, bất luận là Vương Xà hay Thiên Long Đạo, đều sẽ không để cho Tiểu Báo Tử chịu thiệt thòi. Sau việc này, Tiểu Báo Tử sẽ đạt được ích lợi thật lớn, mà Ô gia chỉ cần xử lý thỏa đáng, cũng có thể lấy được một phần lãi. Cái này gọi là ngươi ăn thịt, ta ăn canh, mà canh của Thiên Long Đạo, luôn luôn ngon lành!