Thông Thiên Đại Thánh

Chương 673: Chương 673: Cướp giao dịch. (2)




- Tốt rồi, bây giờ không còn người nào, cũng yên tĩnh, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói ta nghe nào!

- Còn có thể xảy ra chuyện gì, không như ta tính toán.

Nói tới chuyện này, Lý Tú cười khổ.

- Kỳ thật ta cũng không hiểu thấu chuyện này, không hiểu sao đụng phải Yên Phi, không hiểu sao lại bị hắn truy sát, sau đó không hiểu sao lại đụng phải ngươi, hết thảy đều không hiểu gì cả!

- Không thể nào, Yên Phi không thể vô duyên vô cớ truy sát ngươi a, hơn nữa, với thực lực và thân phận của ngươi, cho dù Yên Phi kia có pháp khí tinh khí cũng không thể truy sát ngươi vạn dặm như vậy được, hắn không dám a, rốt cuộc ngươi đã làm chuyện thương thiên hại lý gì khiến hắn oán hận ngươi như vậy?

- Cái này... thật ra là một hiểu lầm!

Nói đến đây, Lý Tú có vẻ chần chừ, Tiểu Báo Tử liền cảm thấy quái dị trong nội tâm, quả nhiên, sau đó liền nghe Lý Tú ấp úng nói ra.

- Ta không cẩn thận, ngủ.. ngủ cùng vị hôn thê của hắn!

- Phốc! Chu Báo vừa hớp một ngụm nước trà vào miệng liền phun hết cả ra, ngạc nhiên nhìn tên thiếu niên tuấn tú trước miệng, khóe miệng giật giật.

- Con mẹ nó, cái này đúng là đã kết thù lớn với Yên Phi!

Đúng là đã kết thù lớn!

Nếu hai người chỉ có ân oán bình thường, mình giúp Lý Tú thì cũng không vấn đề gì, bằng hữu xuất đầu tương trợ cũng là lẽ thường, coi như là đoạt Thuần Dương pháp khí cũng không vấn đề gì, hiện tại thì ngược lại, tên vương bát đản Lý Tú này trước tiên ngủ với lão bà người ta, chính mình lại đoạt đi Thuần dương pháp khí của hắn, thù này có thể nói là quá lớn rồi!

Mọi người không phải thường nói thù lớn là thù giết cha, cướp vợ sao?

Nghĩ đến bây giờ, Yên Phi vô cùng căm hận mình và Lý Tú, trách không được, vừa rồi tên tiểu tử Lý Tú này trước mặt Yên Phi, tựa hồ như không dám ngóc đầu lên, thì ra là thế a!

- Ngươi tên tiểu tử này, mấy năm trước gặp ngươi, tuy tính tình lạnh lùng nhưng vẫn trong sáng, không giống người háo sắc, hơn nữa, với điều kiện của ngươi, muốn dạng nữ nhân xinh đẹp hơn cũng không phải vấn đề, sao lại đi trêu chọc nữ nhân của Yên Phi?

- Ngươi cho rằng ta muốn vậy a?

Vừa nghe Chu Báo nói, Lý Tú như muốn khóc lên rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng lên.

- Ngươi hãy nghe ta nói a, ta không phải cố ý, chuyện này quả thật ta không hiểu!

Nghe xong, Lý Tú nhân tiện nói duyên cớ ra, Chu Báo nghe với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

- Vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy, trong đó nếu như không có âm mưu, đánh chết ta cũng không tin!

- Ta cũng không tin a, khẳng định có âm mưu, bất quá còn không rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì, Yên Phi truy sát tới đây, ta giải thích không được, mà không giải thích cũng không xong!

- Giải thích cái rắm, chuyện này mà có thể giải thích tinh tường mới là lạ!

Vẻ mặt Chu Báo buồn cười.

- Ta cho ngươi biết, không riêng gì Yên Phi kia, nếu là ta thì cũng xách thương đâm cho ngươi một nhát rồi, trước tiên giết ngươi rồi nói gì thì nói!

- Cũng đúng a, chính mình ngẫm lại, cũng là đạo lý này, tuy ta thật sự không làm chuyện này, nhưng cũng không giải thích rõ ràng được, cho nên thời điểm đối mặt với Yên Phi, ta một lòng nương tay, kết quả là thằng này một mực muốn giết ta, vừa ra tay đã xuất ra Bát Cực Lung Linh tháp, đánh ta không có lực hoàn thủ, chỉ có thể dốc sức liều mạng chạy trốn, vận khí ta cũng coi như tốt, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy tới nơi này, nói cách khác, không thể nói trước, có thể đã bị Bát cực lung linh tháp của hắn giết chết rồi!

- Ngươi cũng thật là, gặp phiền toái như vậy, nếu quả thật trở thành một việc tốt thì cũng thôi đi, kết quả ngủ với người ta một đêm, chẳng những không có thành tựu gì tốt mà thiếu chút nữa đã bị Yên Phi giết chết, ngươi nói ngươi thật sự bị đánh chết, chẳng phải là quá thua lỗ sao?

- Ai, ngươi thật là, ta đã nói rõ ra, ngươi còn chê cười ta như vậy!

Sắc mặt Lý Tu đã đỏ chuyển sang tía rồi, hung hăng hớp một ngụm nước trà, trừng mắt nhìn Tiểu Báo Tử.

Chu Báo bị hắn trừng mắt, không dám giễu cơt hắn nữa, nói.

- Tốt rồi, chuyện đã đến nước này, bất kể thế nào thì đã kết thù với Yên Phi kia rồi, bất quá Yên Phi đã mất Bát cực lung linh tháp, giờ đã thành lão hổ không có răng, không có gì đáng sợ, ngươi không cần phải sợ hắn!

- Không phải sợ, mà là giải thích sự tình này như thế nào!

- Giải thích cái rắm à, chuyện này không thể giải thích tinh tường được, cho dù cuối cùng ngươi tìm được người chủ mưu chuyện này, ngươi cũng không có khả năng giải thích rõ ràng!

Chu Báo thẳng thừng khoát tay.

- Thù này đã định, hơn nữa còn kết thù lớn hơn, ngươi cứ một mực mang tâm tư như thì không thể làm nên chuyện gì, ta cho ngươi biết, nếu ngươi còn suy nghĩ như vậy, vừa rồi không thật sự ngủ với lão bà của hắn, vậy là hắn đã nghĩ oan cho ngươi, nhưng lại truy sát ngươi thì hắn không đúng, tất cả chuyện này là do hắn, hắn không nói đạo lý, ngươi cũng không sai, ngươi nghĩ như thế mới được, nói cách khác, lần sau mà gặp hắn, có thể nương tay, mặc dù không đến mức bị hắn đánh giết, nhưng không thể thua trong tay hắn!

Nghe xong lời Chu Báo nói, Lý Tú trầm tư một chút, ngẩng đầu lên, vẻ đỏ tía trên mặt cũng biến mất, trong ánh mắt cũng lộ vẻ kiên quyết.

- Đúng, ngươi nói không sai, thật sự ta cũng không làm gì, tên gia hỏa kia đã nghi oan ta rồi, truy sát ta là hắn sai, nếu như lúc này ta đụng phải hắn, nhất định ta sẽ trả món nợ ngày hôm nay!

- Được rồi!

Chu Báo vui vẻ vỗ vai hắn, nói.

- Bất quá chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải lo lắng như thế, nếu ngươi chỉ như thế thì tương tai sẽ khó khăn trong đột phá tâm cảnh!

- Đúng vậy a, giật đồ cũng lý lẽ hùng hồn như vậy!

Lý Tú đã cởi bỏ được khúc mắc, tâm tình đã tốt lên, nghe Chu Báo nói thế liền tức giận nói.

- Ngươi xem, lúc ta đến, ngươi liền được một kiện Thuần dương pháp khí, hơn nữa ngươi vốn đã có một kiện, thành ra bây giờ ngươi có hai kiện, cái này là cực kỳ khủng khiếp a, hai kiện Thuần dương pháp khí, đừng nói ngươi chỉ là một chư hầu nho nhỏ, những thế gia ngàn năm, đại phiệt nhà cao cửa rộng kia, còn có hoàng thất Đại Tấn, chỉ sợ đều không thể so sánh được với ngươi, phải biết rằng, mất đi Bát cực lung linh tháp, hoàng thất Đại Tấn cũng chỉ còn lại một kiện Thuần dương pháp khí thôi!

- Hừ, uy lực Thuần Dương pháp khí đích thực là vô biên, nhưng nếu nói Lý gia các ngươi không có, đánh chết ta cũng không tin!

Chu Báo cười lạnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.