Trên mặt đất, Tiểu Báo Tử giống như là cự mãng sắp chết, phát ra tiếng ồ ồ khàn giọng, toàn thân run rẩy, ánh mắt gắt gao nhắm chặt, mồ hôi rơi xuống như mưa ngấm vào quần áo sớm đã bị ướt sẫm nước mưa, trời mưa càng lúc càng lớn, lúc này Tiểu Báo Tử đã ướt đẫm từ trong ra ngoài.
-Thanh lão, hắn…!
Chứng kiến bộ dáng của Tiểu Báo Tử, thần sắc của Lão Kim Kê chợt biến đổi.
Thanh lão cực kỳ lão luyện, đưa tay cản hắn lại nói:
- Hiện tại hắn đang ở thời điểm mấu chốt, lúc này chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn, ngươi không được quấy rầy hắn, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
- Dạ!
Lão Kim Kê gật gật đầu.
- Nhưng nếu hắn không vượt qua được thì sẽ như thế nào?
- Nhẹ thì thần niệm bị hủy, nặng thì thần hồn câu diệt, thiên lôi chi uy, không thể khinh thường được!
- Nếu nguy hiểm như vậy, sao ngài còn bảo hắn đi!
- Trước đó ta đã nói hết toàn bộ nguy hiểm có thể xảy ra với hắn!
Thanh lão khẽ thở dài một tiếng.
- Nếu hắn chỉ hấp thu Cửu Thiên Lôi Sát thì cũng sẽ không nguy hiểm như vậy, nhiều nhất chỉ là thần niệm bị tổn thương thôi. Nhưng mà không ai ngờ được là kiếm quang của hắn lại bị thiên lôi đánh bay vào trong lôi vân. Bên trong lôi vân lôi đình sinh diệt vô số, tuy rằng tràn ngập hủy diệt nhưng cũng mang theo sinh cơ vô tận, hiện tại cũng ta cũng chỉ biết cầu mong cho hắn có thể thành công mà thôi.
Lão Kim Kê đưa ánh mắt nhìn về phía lôi vân dày đặc như chì trên không trung thì thầm nói:
- Nhất định hắn có thể chống đỡ được.
Hô, hô, hô!
Tiểu Báo Tử cảm giác được thần niệm của mình đã bị Cửu Thiên Lôi Sát đánh tan, muốn ngưng tụ lại một lần nữa, nhưng mà mỗi một lần hắn sắp ngưng tụ lại được thì thần niệm của hắn lại tiếp tục bị lôi sát đánh tan, cứ tụ rồi lại tan.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, cũng không biết qua bao lâu, bao nhiêu lần tụ lại, thần niệm của hắn đã sớm tê liệt, chỉ còn tụ lại theo bản năng lúc trước.
Ầm ầm!
Lại một tiếng nổ ầm vang, một đạo lôi đình to như nắm tay trẻ con nổ vang ở bên cạnh Bích Du kiếm, Cửu Thiên Sát Lôi lại một lần nữa bạo phát mãnh liệt, trong nháy mắt đánh tan thần niệm của Tiểu Báo Tử!
Xong rồi!
Trong lòng Tiểu Báo Tử mạnh mẽ run lên, cảm giác cả người giống như bị một thứ lực lượng cường đại xé làm mấy phần, chia năm xẻ bảy. Hóa thành bụi phấn.
Phốc!
Bản thể của Tiểu Báo Tử trên mặt đất phun ra một ngụm tử huyết, thân thể mềm nhũn ngã về phía sau.
- Không tốt!
Thần sắc của Lão Kim Kê mãnh mẽ biến đổi, muốn đưa tay ra đỡ hắn.
- Cẩn thận!
Thanh lão vội vàng quát lên một tiếng, nhưng đã muộn, bàn tay của Lão Kim Kê đã chạm vào thân thể của Tiểu Báo Tử, lập tức cảm thấy có một cỗ lôi sát lực dữ dằn bắn ra từ người của hắn, trong nháy mắt đánh bay Lão Kim Kê ra xa mấy trượng.
- Ngọc Tuyền, không làm sao chứ?
Thanh Lão vội vàng hỏi.
- Không có chuyện gì!
Lão Kim Kê từ dưới mắt đất đứng lên, khóe miệng có một tia máu đỏ nhạt.
- Thanh lão chuyện này là thế nào, Tiểu Báo Tử hắn!
- Hắn vẫn còn đang chống đỡ, nhưng mà vừa rồi chắc là bị sét đánh một cái!
Thanh Lão thoáng nhìn qua Tiểu Báo Tử nằm ở dưới đất, thân thể vẫn không ngừng rung động, bất đắc dĩ thở dài.
- Hiện tại thân thể và thần niệm của hắn càng ngày càng liên kết chặt chẽ, cho nên trên người hắn cũng tràn ngập Cửu Thiên Lôi Sát, ngươi tốt nhất không nên đến gần hắn, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi. Chúng ta chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến!
Trong khi Thanh lão và Kim Ngọc Tuyền đang bất đắc dĩ theo dõi kì biến, thì Tiểu Báo Tử đã chết mất một nửa rồi!
- Đã chết rồi sao? Ta phải chết rồi sao?
Quanh quẩn trong đầu hắn cũng chỉ có một cái ý niệm như vậy, mà ở sâu trong ý thức của hắn, trong cái không gian thần bí ấy chợt nổi lên một đôi mắt đỏ như máu, phảng phất giống như thấy được nguy cơ của Tiểu Báo Tử, đôi mắt ấy bắt đầu chuyển động, nhưng mà nó cũng không có hành động gì cả mà là truyền từng đạo khẩu quyết huyền ảo vào trong óc Tiểu Báo Tử.
- Tâm giống như mây, phiêu diêu tự tại.
- Ý như nước chảy, mặc tiêu dao.
Khẩu quyết huyền ảo giống như là mây trôi nước chảy truyền vào trong đầu của Tiểu Báo Tử, trong lúc vô ý thức, thần hồn và thần niệm của hắn liền dựa theo khẩu quyết này để vận chuyển nội khí, ngưng đọng lại thần niệm.
Cũng không biết trải qua bao lâu!
Phảng phất là chỉ trong nháy mắt, phảng phất lại như là một vạn năm!
Ý thức của Tiểu Báo Tử dần hồi phục. Bên trong lôi vẫn vẫn dày đặc Cửu Sát Thiên Lôi, thậm chí còn tăng chứ không giảm, vẫn giống như là kim châm đâm thẳng vào thần niệm của Tiểu Báo Tử, cảm giác đau đớn lại một lần nữa xuất hiện trong ý thức của hắn, nhưng lúc này đã phai nhạt hơn rất nhiều.
Thần niệm của Tiểu Báo Tử sau vô số lần ngưng tụ và tán loạn đã được Cửu Thiên Sát Lôi tẩy luyện trở nên vô cùng tinh thuần, giống như là thực chất, lại tiếp tục ngưng tụ một lần nữa.
ầm, ầm, ầm!
Xẹt, xẹt, xẹt!
Nhờ vào khẩu quyết thần bí kia mà thần niệm đã ngưng tụ lại được, tiếp tục được lôi sát ngưng luyện, dựa theo Thanh Ngọc Kiền Nguyên Công để ngưng luyện ngoại đan như mây trôi nước chảy.
Tất cả đều đã trở nên suôn sẻ.
Trên mặt đất Tiểu báo Tử cũng đã hồi phục lại, đứng lên khỏi mặt đất ẩm ướt, cũng không nói chuyện với Thanh lão và Lão Kim Kê, mà đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào phiến lôi vân.
Mưa càng lúc càng lơn, nhưng mà xung quanh thân thể của Tiểu Báo Tử cũng từ từ hiện lên một tần quang thanh quang mờ nhạt, che chắn hết thảy mưa gió ở bên ngoài.
- Thiên ngoại tiêu dao thiên, không thể tưởng được, trong lúc này ta lại có thể đột phá Ý Thủ Càn Khôn đạt đến cảnh giới thần trì ngoại vật, đây có thể coi là nhân họa đắc phúc không? A! đó là.
Bỗng nhiên trong lúc đó, thân thể của Tiểu Báo Tử chấn động, một đạo lôi điện màu tím nhỏ như linh xà chợt xuất hiện bên cạnh Bích Du kiếm đang hấp thu Cửu Thiên Sát Lôi. Đạo lôi điện này từ sâu bên trong lôi vân chui ra, phía sau nó là vô số đạo lôi điện rậm rạp bất ngờ bùng lên!
Lôi điện này dài cả thước, nhưng so với lôi vân xung quanh thì nó rất bắt mắt! Ở trung tâm lôi điện cũng thập phần bình thường, nơi nơi đều có lôi điện màu lam chớp lóe, hoặc dài hoặc ngắn, hoặc lớn hoặc nhỏ, nhưng tất cả đều phát ra khí tức hủy diệt, Tiểu Báo Tử tập mãi thành quen.