Thông Thiên Đại Thánh

Chương 889: Chương 889: đầu Kình Ngư chết tiệt. (2)




- Ta đương nhiên nhận được.

Thanh Linh nói:

- Năm đó Bích Lạc Thiên này nằm trong Yêu tộc Đại Đế Bích Lạc trong khống chế, sinh linh chân chính cường hãn trong Bích Lạc Thiên cũng đều là thủ hạ của Đại Đế. Ngoại trừ đầu Kình Ngư hỗn đản kia ra, ta còn nhận được mấy gia hỏa khác. Bất quá nhiều năm như vậy, ngươi lại đột nhiên đến, tâm tình của bọn chúng khẳng định không quá tốt. Nếu ngươi muốn tìm bọn chúng xin hỗ trợ, lại có chút khó khăn!

- Ngươi hẳn là có biện pháp đi sao?

- Có thì có đấy, mấu chốt chính là đối phó đầu Kình Ngư kia. Bất quá đầu Kình Ngư này rất tham ăn, tâm tư khó dò, hành sự toàn dựa trên hỉ nộ. Năm đó cũng chỉ phục một mình Bích Lạc Đại Đế, muốn đối phó hắn rất khó!

- Vô luận như thế nào, đều phải thử xem. Nếu như các ngươi là người quen, tự nhiên là hay nhất. Bất quá...

Chu Báo ngẫm lại, nói rằng:

- Sự tình này quan hệ trọng đại, ta nghĩ cách đem nguyên linh của hắn từ trong đại đạo bổn nguyên lấy ra, để hắn giúp ta, hắn hẳn là cũng cam tâm tình nguyện!

- Ha hả, ta nói rồi, đại đạo bổn nguyên của ngươi kia chưa hoàn toàn, hắn tính tình cổ quái như vậy...

Thanh Linh sâu xa nói:

- Nếu không, ngươi để nguyên linh của ta cũng phóng xuất, ta thật ra có thể thay ngươi nói vài lời có ích.

- Được, bất quá, hiện tại ta căn bản không thể khống chế đại đạo bổn nguyên này. Tất cả đều là hứa hẹn suông. Nhưng chỉ cần ngươi có thể giúp ta lần này, chờ đến lúc đó, ta nhất định sẽ đem nguyên linh của ngươi phóng xuất, thế nào?

- Như vậy cũng được!

Thanh Linh thoả mãn gật đầu, Chu Báo này, hắn coi như là hiểu. Biết hắn không phải người nói suông, cũng là người cầm lên được, buông xuống được. Giống như lúc trước, biết rõ bản thân một khi đạt được thân thể mới, liền sẽ không còn bị hắn tiết chế. Vẫn là không nói hai lời, tìm cho mình một tấm thân thật tốt. Còn lúc này trở thành như vậy, hoàn toàn là ngoài ý muốn, chỉ đành chờ tới thực lực của hắn đến một bước kia, hắn sẽ như trước, đem mình thoát khỏi Tạo Hóa Kim Sách ràng buộc.

Quan hệ giữa hai người tuy rằng còn chưa coi là thân mật khăng khít, thế nhưng lại tồn tại một loại tín nhiệm kỳ dị. Bởi vậy, nghe được Chu Báo đồng ý, Thanh Linh cũng đáp ứng luôn.

- Ta cùng đầu Kình Ngư kia dù sao cũng là quan hệ cũ. Tình tình vương bát đản kia ta cũng hiểu, thử đi hẳn là có thể thành công.

Nghĩ thông suốt, Thanh Linh nói cũng dễ hơn nhiều. Một lần ngoài ý muốn, để hắn và Chu Báo lại lần nữa đứng chung một con thuyền, tổn hại cùng tổn hại, quang vinh cùng quang vinh.

Thấy khẩu khí của Thanh Linh phảng phất như chuyện này có thể làm được, Chu Báo cũng cười, hơi thả lòng.

- Nếu như thế, việc này không nên chậm trễ, chúng ta hãy mau đi gặp lão bằng hữu kia của ngươi đi sao.

- Còn có một việc!

Thanh Linh không hề động, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Chu Báo:

- Tử sắc thần niệm kia của ngươi là là chuyện gì xảy ra, vì sao thế giới này đột nhiên diễn biến ra Lôi Đình?

- Ta cũng không rõ ràng lắm.

Chu Báo bất đắc dĩ nhún nhún vai. Đạo tử sắc thần niệm từ mi tâm hắn bay ra, huyền phù trước mặt Thanh Linh.

- Ta tu luyện là thiên ngoại Tiêu Diêu Thiên, đây là trong lúc vô ý nhiễm một tia tử sắc Lôi Đình kỳ dị làm ra. Ta tuổi còn trẻ kiến thức nông cạn, thật sự không biết đây đến tột cùng là vật gì, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ tại Bích Lạc Bí Cảnh làm ra sự tình như vậy!

- Tử sắc Lôi Đình!

Nghe được Chu Báo kể lại nói ra tình cảnh lúc đó, sắc mặt Thanh Linh bắt đầu dại ra, lại nhìn tử sắc thủy tinh thần niệm trước mặt, phảng phất là cảm giác được hứng thú của hắn, thần niệm kia khẽ động, tới gần Thanh Linh một chút.

- Mẹ ơi!

Thanh Linh hú lên quái dị, thân hình liên tục lui về phía sau, thiếu chút nữa thối lui đến ngoài thanh quang của Định Phong Châu.

- Ngươi mau đem thứ này thu lại, ta cũng không có phúc hưởng dụng, còn đợi lát nữa đến chỗ Kình Ngư, nghìn vạn lần đừng để nó lộ ra. Đây chính là đồ vật nguy hiểm. Về phần hắn nếu như hỏi vì sao trong Bích Lạc Bí Cảnh đột nhiên xuất hiện lôi kiếp, ngươi chỉ từ chối không biết, tất cả đều là con mắt của ngươi tác quái là được!

- Ngươi biết lai lịch của lôi đình này?

Thấy phản ứng của Thanh Linh, Chu Báo nào biết tâm tư của hắn, vội hỏi.

- Ta chỉ biết đây là đồ vật nguy hiểm!

Thanh Linh cười khổ nói:

- Cũng là đồ vật rất nhiều người cầu mà không được, chân chính Tử Tiêu Thần Lôi!

- Tử Tiêu Thần Lôi?

Chu Báo hơi sửng sốt, nghe tên này thật có khí thế, nhưng nhìn lại thần sắc và thái độ của Thanh Linh, lại có tâm tư hỏi tiếp. Vả lại nếu đã biết tên, tương lai muốn biết lai lịch cũng không phải chuyện khó khăn.

Tuy rằng hiện tại là thời gian nguyên khí triều tịch kịch liệt nhất, đặc biệt tại Bích Linh Hải, sóng lớn đã cuồn cuộn nổi lên hơn nghìn trượng. Nguyên khí bạo liệt thậm chí có thể dễ dàng xé rách tất cả tồn tại dưới Chân Tiên cảnh. Cho dù là Chân Tiên, trong nguyên khí triều tịch cuồng bạo này, cũng không thể chi trì bao lâu. Thế nhưng có Định Phong Châu, cộng thêm Chu Báo đã nắm giữ đại đạo bổn nguyên của thế giới này.

Trong cơn lốc chạy nhanh cũng dễ dàng, trong khoảng thời gian ngắn phi hành trên Bích Linh Hải hơn mười vạn dặm, Chu Báo đi theo phía sau Thanh Linh, nhìn hắn vừa bay, vừa đảo mắt nhìn khắp nơi, phảng phất như đang tìm cái gì.

- Tìm được, tiểu Vương bát đản này, nhiều năm như vậy, còn có tính cách ngu ngốc như thế!

Đứng ở một chỗ ngoài khơi trên Bích Linh Hải, hưng phấn nói.

- Đây là vật gì vậy?

Tiểu Báo Tử quay đầu hướng phía Thanh Linh hỏi.

- Ngươi xem giống cái gì thì là cái đó đi sao!

Thanh Linh cũng là vẻ mặt cười khổ.

- Không phải đâu!

- Là tiểu tử này, đầu Kình Ngư này thích nhất làm loại chuyện này.

Thanh Linh vỗ vỗ Chu Báo, trong giọng nói lộ ra bất đắc dĩ.

- Được rồi, nếu đã tìm được sào huyệt của hắn, liền đi xuống thôi, không nên tán thưởng nữa.

Đang khi nói chuyện, liền lôi kéo hắn xuống Bích Linh Hải.

Từ lúc thấy tiểu đảo hình thức cổ quái trên Bích Linh Hải, Chu Báo liền cảm giác được quá trình tìm Kình Ngư chết tiệt trong miệng Thanh Linh kia cũng không dễ dàng.

- Vậy không phải bên trên có một đảo nhỏ à? Vì sao bằng hữu của ngươi lại ở dưới đáy biển?

Nguyên khí triều tịch trên Bích Linh Hải Lý còn hơn ngoài khơi, càng thêm điên cuồng. Một chút cũng không giống như trong tưởng tượng của Chu Báo.

- Tiểu tử kia là Vương bát đản, cũng không phải bệnh tâm thần, ngươi nói đầu óc gia hỏa kia có phải loại bình thường không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.