Thông Thiên Đại Thánh

Chương 816: Chương 816: Đến truy tung. (4)




Trương Vân Hạo lạnh lùng nói:

- Chúng ta hiện giờ có trách nhiệm nơi thân, nếu có thể thì không nên trêu chọc vẫn tốt hơn, đợi đến khi xong chuyện ở đây, về đến hiện thế, có ân oán gì thì tính sau!

- Vâng, Quận chúa !

Nghe xong Trương Vân Hạo lời của, Thường hữu sứ cũng không dám nhiều lời, chỉ gật đầu đồng ý.

- Lão Thường, không nên bị cừu hận làm mờ mắt, nhiệm vụ của chúng ta mới là hàng đầu!

Nhìn thấy ánh mắt của Thường hữu sứ vẫn có vẻ tức giận, Trương Vân Hạo lại nói hắn một câu.

- Thuộc hạ minh bạch !

Cúi đầu thấp hơn

- Ha ha, xem ra tên này đối với ta quả thật là canh cánh trong lòng a!

Chu Báo cười ha hả trao đổi với Thanh Linh.

- Nói nhảm, ngươi phế đi một cánh tay của hắn, hắn đương nhiên hận không thể băm thây ngươi thành vạn đoạn rồi, nói cách khác, ngươi thử để người khác làm vậy với mình thử xem!

- Ta ngược lại không có ham mê đó!

Chu Báo cười hắc hắc, thân hình chớp động.

- Bất quá hiện giờ ta đối với nhiệm vụ của bọn hắn cảm thấy phi thường hứng thú!

- Đến sớm không bằng trùng hợp, đi sau bọn hắn nhìn xem mục đích của bọn hắn là gì, dù sao cũng không chậm bao nhiêu thời gian cả !

Quá trình tìm kiếm tài liệu cực kỳ thuận lợi khiến tâm tư của Chu Báo theo thời gian trôi qua dần trở nên lung lay, bởi vì, chiếu theo tốc độ hiện giờ của hắn, tập hợp đủ tài liệu luyện chế Định Phong Châu chẳng qua chỉ mất một hai ngày thôi, thời gian còn nhiều mà.

Thay vì đi tìm vận may trong thế giới khắp nơi đều là bảo vật này, chi bằng đi theo sau ba gia hỏa này, nhìn xem Linh Tiêu điện đến cùng có chủ ý gì, nói không chừng, thật sự có thể tìm được chỗ tốt cũng nên.

- Aizz, nếu Vương Xà ở đây thì tốt rồi, hai người chúng ta liên thủ, đủ để đối phó hắn ba gia hỏa này rồi, cho dù bọn hắn có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng cũng tốt, át chủ bài cũng thế, lấy thực lực và thủ đoạn che dấu của hai người, cũng không cần phải sợ, bất quá, một người cũng không sao, cho dù xả thân không thắng được nhưng trốn đi cũng không thành vấn đề!

Chu Báo trong lòng thầm nghĩ được mất, âm thầm đi theo đằng sau ba người. Chẳng lẽ mục tiêu của ba người là ở trên ngọn núi này sao?

Trông thấy ba người một đường bước đi, phảng phất đang tìm kiếm gì đó, trong lòng Chu Báo nổi lên một cảm giác cổ quái, ngọn sơn phong này, là khu vực thuộc về hắn, cũng ở biên giới khu vực tương ứng với hắn

- Vừa ba người bọn hắn chỉ thấy Thái Uyên Lệnh sáng lên, cho nên mới tùy tiện tìm một ngọn núi dừng lại, chẳng lẽ tùy tiện tìm một ngọn núi là tiêu chí của ba người này sao, việc này cũng quá giật gân a? Trên đời này chẳng lẽ thật sự có chuyện trùng hợp vậy sao? Sự thật chứng minh, trên đời này quả thật có chuyện trùng hợp như vậy!

Mục đích của ba người này, hiển nhiên chính là rặng núi này, Trương Vân Hạo đi tới, chẳng biết lúc nào trên tay đã nhiều thêm một tấm bản đồ, cầm bản đồ trong tay, vừa đi một bên khoa tay múa chân, theo thời gian dần đi đến chỗ sâu trong sơn mạch.

Tòa sơn mạch lơ lửng này trong toàn bộ Thái Uyên Thiên, tính toán là trung đẳng, , mặc dù không khoa trương như những cái khác, nhưng là dãy núi kéo phập phồng, cũng được mấy vạn dặm, núi non trùng điệp, tối tăm rậm rạp, trong rừng núi sâu thẵm này, không ai biết tồn tại dạng quái vật gì, có che dấu bảo tàng gì cả.

Ba người Trương Vân Hạo đi rất chậm, đi một chút ngừng lại một chút, thỉnh thoảng nhìn xem địa đồ trong tay, trong chốc lát nhảy lên, trong chốc lát nhảy xuống, phảng phất đang tìm đường, suốt ba ngày, Chu Báo đều theo sát đằng sau ba người, thời gian dần qua đi đến chỗ sâu trong sơn mạch, ngay khi cả hắn cũng cảm giác được có chút không kiên nhẫn, ba người Trương Vân Hạo rốt cục dừng lại.

- Chính là chỗ này, giống như đúc trên bản đồ!

Trương Vân Hạo thả địa đồ trong tay ra, nhìn vách đá cao ngàn trượng, thở một hơi thật dài.

Vách đá dựng đứng ngàn trượng, bóng loáng trong như gương, một mặt vách đá đối mặt với Trương Vân Hạo vậy mà giống như đao cắt, mặt núi màu xanh đậm thậm chí còn có thể chiếu bóng người ra

- Chính là chỗ này, giống như đúc trên bản đồ !

- Quận chúa, làm sao bây giờ!

Vách đá dựng đứng ngàn trượng, ngăn không được cường giả, bất quá hiển nhiên ba người này cũng không có ý định bay lên, mà thần sắc ngưng trọng nhìn vách đá dựng đứng này.

- Còn có thể thế nào nữa, trước tiên dẫn hắn xuất hiện đi!

Nói xong, liền liếc mắt ra ý cho Thường hữu sứ một cái, Thường hữu sứ nhận lệnh, từ trong lòng móc ra một sợi hương dây, đầu ngón tay sáng ngời, đốt hương dây này lên, đưa lên trên mặt đá, sau đó ba người nhanh chóng ly khai, đứng sau một khối nham thạch cực lớn cách đó trăm trượng, bình ngai ngưng thần, chú ý lấy động tĩnh bên này.

- Thể hồ hương! ?

Nghe thấy hương vị kì dị này, một cỗ kí ức đã sớm phong bế ở sâu trong óc bỗng nhiên tỉnh dậy, đây là thể hồ hương, năm đó Huyết Vô Nhai đã dùng qua, chẳng lẽ bọn hắn tới đây để bắt yêu thú sao?

Chu Báo khẽ động trong lòng, xem ra trên đường bọn hắn chỉ lo nhìn đường, thiên tài địa bảo đầy đường cũng không thèm liếc đến, lại tới đây đốt lên thể hồ hương, xem ra, chủ ý của bọn hắn chính là yêu thú, so với tất cả thiên tài địa bảo trên đường đều trân quý hơn nhiều a, nhưng mọi chuyện đến cùng thế nào? Còn cần có thời gian để giải đáp.

Thể hồ hương được đốt lên, thời gian trôi qua từng chút một, Chu Báo đã cảm giác được tiếng gió chung quanh có chút không đúng, phải biết rằng, nơi này chính là Thái Uyên Thiên ah, linh khí so với thời đại Thượng Cổ còn nồng đậm hơn nhiều, cách mỗi ngàn năm mới có người đến một lần, ở nơi này, các loại yêu thú, sinh linh kì dị đã dài đến một trình độ không thể tưởng nổi, có trời mới biết bên trong sơn mạch linh khí sung túc này đến cùng có bao nhiêu linh thú? Có trời mới biết thể hồ hương này có thể câu dẫn được bao nhiêu yêu thú?

Những thứ khác không nói, chỉ nói tới những nơi góc khuất chung quanh, trong bụi cỏ chung quanh, đã ẩn ẩn ẻo lả, lạnh rung lên tiếng, đã có tất cả yêu thú lớn nhỏ, hoặc nhiều hoặc ít chạy tới, cũng là Thiên Xà Liễm Tức Thuật của Chu Báo thần kỳ, cả người đều nằm rạp trên mặt đất, trong mắt những yêu thú này, phảng phất như một hòn đá hình người vậy, cũng không quá để ý, tình cảnh của ba người Trương Vân Hạo cũng làm cho Chu Báo cả kinh, chỉ thấy sau khi ba người nấp sau nham thạch, trên người lóe lên kim quang rồi biến mất, một chút khí tức cũng không phóng ra, so với Thiên Xà Liễm Tức Thuật cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa càng thần kỳ hơn chính là còn có cả công năng tàng hình nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.