Thông Thiên Đại Thánh

Chương 537: Chương 537: Đông Hải Triêu Thiên cung. (1)






- Chính là vì thứ này, ta mới bị lọt vào họa diệt môn, Phụng Châu Vương thị, Lạc Hải Vân ta cùng ngươi bất cộng đái thiên!

Lạc Hải Vân gào thét!

Tiểu Báo Tử quay đầu, ánh mắt vẫn hướng về chân trời phía xa, tại Đông Hải bay vừa tròn hai ngày, đi mấy vạn dặm, thế nhưng huyễn ảnh Cổ Khư huyền phù giữa không trung tựa hồ cũng không gần hơn khi hắn ở đất phong bao nhiêu.

Bất quá, tinh thông Lưỡng Giới Phân Cát thuật ở trên cô đảo này cảm giác được khí tức tầm thường bất đồng.

Trong mơ hồ, hắn cảm thấy Cổ Khư phía chân trời và cô đảo tựa hồ tồn tại một thông đạo bí ẩn. Thông đạo này cũng không phải như Tam Giới Tiểu Na Di và Lưỡng Giới Phân Cát, mà là cùng loại với Hư Không Thần Thảm mà Tiểu Báo Tử lĩnh ngộ từ trong không gian truyền tống thông đạo.

Nói cách khác, giữa Cổ Khư và cô đảo này tồn tại một thông đạo không gian.

- Chúng ta phải làm sao mới có thể đi vào Cổ Khư?

Lão Kim Kê hỏi, trong thần sắc lơ đãng cũng lộ ra một chút lo lắng.

Lạc Hải Vân biết cửa vào Cổ Khư ở chỗ này, thế nhưng hiển nhiên, biết điểm này không chỉ có mình Lạc Hải Vân, trong khoảng thời gian ngắn đã có năm cường giả hạ xuống cô đảo này.

- Ta không biết. Ta chỉ biết là mảnh áo cà sa này là then chốt. Thế nhưng đến tột cùng làm thế nào đi vào được, ta cũng không rõ.

Lời còn chưa dứt, Tiểu Báo Tử đột nhiên đưa tay ra, đem mảnh áo cà sa cầm trong tay!

- Ngươi làm cái gì?

Lạc Hải Vân khẽ quát một tiếng, liền muốn động thủ, lại bị Lão Kim Kê một bên giữ lấy cổ tay.

- Ta biết đây là thứ gì?

Tiểu Báo Tử liếc mắt nhìn Lạc Hải Vân, trong mắt hàn mang chợt lóe:

- Ta cũng biết dùng như thế nào, bất quá, chỉ là một mảnh này vẫn thiếu.

- Ý ngươi là...?

Tiểu Báo Tử không nói gì, chỉ là khoát tay:

- Chư vị bằng hữu, tất cả mọi người ra đi. Chúng ta mục đích tương đồng. Bất quá, nếu hiện tại không hợp tác, mọi người đều không thể vào được.

- Ngươi biết sử dụng mảnh áo cà sa này thế nào?

Một thanh âm khàn khàn từ một phương vị khác trên cô đảo truyền tới.

- Ta đã từng xem qua thứ này, nếu như ta không nhìn lầm, đây là một mảnh cùng loại với Hư Không Thần Thảm. Mảnh nhở này có năng lực xuyên toa hư không, đồng thời cũng có thể mở ra thông đạo giữa nơi này và Cổ Khư. Bất quá, một mảnh này căn bản là thiếu!

- Ngươi hiểu được Lưỡng Giới Phân Cát thuật?

Lại có một thanh âm nữa vang lên.

- Ta không hiểu Lưỡng Giới Phân Cát chi pháp, bất quá ta lại hiểu được một ít tiểu kỹ xảo không gian!

Tiểu Báo Tử gật đầu nói.

- Ngươi xác định ngươi có thể mở thông đạo?

- Người trong Tiên Cung sẽ không cùng các vị chơi đùa kiểu này!

Một bên Lão Kim Kê âm lãnh nói:

- Các vị đều ra đi, sự tình như vậy hợp thì cùng có lợi, phân ra thì cả hai cùng có hại. Ta nghĩ, không ai nguyện ý trước khi tiến nhập Cổ Khư bị vắt sạch một hồi đi?

- Đó là đương nhiên!

Thanh âm khàn khàn lúc đầu lại vang lên, cùng với một thân ảnh hùng tráng đi tới.

Theo thân ảnh ấy xuất hiện, càng nhiều thân ảnh từ chỗ nấp đi ra.

- Hảo gia hỏa, không có ai thực lực thấp hơn thất phẩm!

Nhìn những nhân ảnh đi tới, Tiểu Báo Tử âm thầm hấp một ngụm lương khí.

Lúc này đã không cần phải ẩn dấu, tính cả bọn Báo Tử thì trên cô đảo này tổng cộng có mười chín người, mỗi người đều có thực lực không dưới Thất phẩm.

- Cường giả ở đây không sai biệt lắm đều là Thất phẩm chiếm một phần ba.

Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng.

Từ chỗ tối đi ra, mấy cường giả tựa như thập phần quen thuộc, đều là gật đầu với nhau, cũng không có biểu hiện ra địch ý quá lớn. Đương nhiên, cũng không có biểu hiện ra thiện ý gì cả.

Ánh mắt của bọn họ đều chăm chú vào trên người Tiểu Báo Tử, nam tử khoẻ mạnh, thanh âm khàn khàn kia trong tay cũng cầm một mảnh cà sa nhỏ. So với mảnh trong tay Lạc Hải Vân lớn hơn một chút, không hề do dự đưa tới trước mặt Báo Tử:

- Tại hạ Bái Hỏa Huyền Giáo Mạc An Đồng, đây là mảnh áo cà sa của chúng ta!

- Bái Hỏa Huyền Giáo?

Tiểu Báo Tử liếc mắt nhìn Mạc An Đồng, nhìn một đoàn hỏa diễm trên góc áo của hắn, hơi gật đầu. Bái Hỏa Huyền Giáo hắn không phải rất quen thuộc. Bất quá lại biết Tiểu Minh Vương, vị cửu phẩm cường giả kia, hình như mình còn nợ nàng một ước định, Địa Hỏa Nguyên Tủy, hắc hắc.

- Minh Nghĩa Kinh Viện, Kim Long Ngọc!

Thanh âm lanh lảnh cũng vang lên, đi tới trước mặt Tiểu Báo Tử, cầm mảnh áo cà sa trong tay đưa qua, đồng thời còn không quên hung hăng trừng mắt với Mạc An Đồng.

Bái Hỏa Huyền Giáo và Minh Nghĩa Kinh Viện là hai thế lực đối lập lớn nhất của Đại Tấn triều, Mạc An Đồng và Kim Long Ngọc cũng đều là bát phẩm cường giả. Gặp nhau ở đây dĩ nhiên không giao đấu, thực có chút ngoài ý liệu của Tiểu Báo Tử.

Cầm hai mảnh áo cà sa cùng một mảnh trong tay lúc đầu ghép lại với nhau.

- Ân, cũng cần phải thêm đúng hai mảnh này nữa thì hoàn chỉnh được!

Trên thực tế Tiểu Báo Tử sớm đã thành công tìm được cửa vào từ cô đảo này đi thông Cổ Khư. Bất quá, hắn cũng có thể cảm giác được, trong cửa vào này có cấm chế cường đại, chỉ dựa vào nắm giữ Lưỡng Giới Phân Cát thuật, căn bản là không có khả năng cửa vào mở ra.

Bất quá, có áo cà sa này thì khác rồi. Nó giống như Hư Không Thần Thảm, bên trên dùng kim ti tú chính là một không gian pháp trận.

Áo cà sa cũng không hoàn chỉnh, pháp trận cũng không hoàn chỉnh, đối với Tiểu Báo Tử mà nói, những thông tin này cũng đã đủ.

Hỏa Hồng Tình, hiểu biết đối với không gian, cộng thêm pháp trận không trọn vẹn này, hắn có mười phần nắm chắc có thể mở ra thông đạo đi tới Cổ Khư.

Đem ba mảnh cà sa ghép lại.

Tiểu Báo Tử giơ tay lên, áo cà sa liền bị hắn ném ra, bay cũng không xa, khi cách mọi người chừng mười trượng thì huyền phù tại không trung, sau đó, cấp bách xoay tròn.

Theo áo cà sa xoay tròn, một điểm thanh quang nhàn nhạt bắt đầu từ trên đó hiện ra, chậm rãi ngưng tụ, hình thành một đạo quang trụ thanh sắc, bắn thẳng tới mặt đất trước mặt mọi người.

- Đây là...

Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn về phía Tiểu Báo Tử. Hắn không nói gì, chỉ trực tiếp đi tới phía trước, đứng trong thanh quang, "Xoát" một tiếng, hầu như ngay khi hắn đứng trong thanh quang, thân hình liền biến mất trong mắt mọi người.

- Là Tiếp Dẫn thần quang, Cổ Khư Tiếp Dẫn thần quang!

Phía sau Mạc An Đồng, một người phảng phất như nghĩ đến điều gì, cả kinh kêu lên.

Mạc An Đồng trừng mắt với hắn, vừa ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt hơi khiêu khích của Kim Long Ngọc, hắn liền nhếch miệng cười, tiến lên một bước, bước vào trong thanh quang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.