- Chuyện nhỏ mà thôi, còn có mấy thế gia, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi!
Vương Xà khoát tay nói
- Tốt rồi, ta còn có chuyện, không lưu lại nữa, ngươi cũng không cần tiễn!
Đang khi nói chuyện, hắn hướng Tiểu Báo Tử phất phất tay. Thân hình cuốn một cái, liền hóa thành một đạo lưu quang thanh sắc bắn thẳng về phía chân trời.
- Giúp ta dạy thật tốt đám chó con kia nhé!
Tiểu Báo Tử hướng về phía đạo lưu quang màu xanh kia kêu lên, đổi lấy chính là một hồi tiếng cười thật dài, xa xa mà đi.
- Đại nhân, sự tình giải quyết xong rồi saos?
Đợi đến khi lưu quang màu xanh hoàn toàn biến mất ở phía chân trời, Giang Hiểu giương mắt lên trông mong mà hỏi.
- Còn không giải quyết hoàn toàn, bất quá cũng không xê xích gì nhiều.
Tiểu Báo Tử nói, quay đầu nói với Chu Sẹo:
- Ngươi không phải muốn tham gia thiên hạ anh hùng đại hội kia sao? Thu thập thoáng một phát, chúng ta cùng đi!
- Đại nhân cũng muốn tham gia?!
- Sao có thể, lão tử đi xem trò vui, thuận tiện cho những vương bát đản kia một chút kinh hỉ!
Tiểu Báo Tử nói:
- Giang Hiểu, ngươi đã rất lâu không quay trở lại Trung Nguyên rồi, chuyện nơi này, cứ tìm nhân thủ đắc lực quản lý là được, cùng quay về đi!
- Tạ đại nhân!
Giang Hiểu nghe xong, mặt liền hiện lên vẻ vui mừng.
Chỉ là trên mặt Vương Thành có vẻ chần chờ nói.
- Đại nhân, xem ra nước của thiên hạ anh hùng đại hội rất sâu, để Chu Sẹo đi, sẽ không có phiền toái gì chứ?
- Có phiền toái gì? !
Tiểu Báo Tử vẻ mặt hồ đồ không thèm để ý.
- Chuyện này ta đã tính toán rồi.
- Vâng.
Trông thấy bộ dáng như đã tính trước của Tiểu Báo Tử, ba người cũng không nói thêm gì, chỉ cúi đầu lên tiếng liền rời đi.
- Ta kháo, thật xui, lão tử không đi tìm người khác gây phiền toái, người khác lại đánh chủ ý lên đầu ta, chơi ta, kháo nãi nãi của ngươi hỗn đản, coi chừng lão tử chơi chết các ngươi!
Tin tức Vương Xà mang đến cho hắn cũng không tốt, nhưng cũng không tính là xấu, những thứ khác không nói, cuối cùng là khiến hắn hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, cùng với, tại sao mình lại không hiểu thấu bị người khác nhìn chằm chằm vào như vậy.
Đến cùng là xảy ra chuyện gì đây.
Tiểu hài này không có mẹ, nói rất dài dòng ah!
Vương triều Đại Tấn không phải là tiêu diệt Bắc Nguyên sao? Uy phóng đại, rất có tư thế lão tử là đệ nhất thiên hạ, hoàng đế gia đâu rồi, cũng đắc chí vừa lòng, biểu hiện ra toàn bộ vương triều Đại Tấn đều màu sắc rực rỡ, danh tiếng nhất thời vô lượng.
Nhưng dưới vẻ phong quang bề ngoài này, lại là sóng ngầm mãnh liệt, khắp nơi tranh đấu lợi ích cũng ngày càng kịch liệt.
Bên ngoài vương triều Đại Tấn có ba cổ thế lực, thế lực của triều đình, thế lực của thế gia, vốn ba đại môn phái thì Minh Nghĩa Kinh Viện thiên vị triều đình, Thiên Long Đạo cấu kết làm bậy với thế giá, Bái Hỏa Huyền Giáo lại hứng thú với tạo phản. hiện giờ tạo nên thế chân vạc, bất kể thế nói thế nào, cái này vương triều Đại Tấn cũng coi như ổn định.
Nếu không thì nói thế nào đây? Ở đâu có người ở đó có giang hồ, nơi có giang hồ thì có tranh đấu!
Trong ba thế lực này, cũng có tranh đấu, chia làm rất nhiều tập đoàn lợi ích, đây cũng là tránh không khỏi, không chỉ nói tập đoàn lợi ích khổng lồ như vậy, cho dù là gia sản bình thường, trong nhà chỉ cần có mấy con trai cũng vì chuyện này mà âm thầm tranh đấu, huống chi những thế lực lớn nhất nhì thiên hạ hiện giờ chứ?
Trong triều đình, ngoại trừ lợi ích của hoàng gia, lợi ích của tất cả thế lực khác ra, còn có một cái khác đó là lợi ích quần thể, tập đoàn quan liêu!
Loại chuyện này đặt ở thời Trung Cổ, chính là quân quyền và tranh giành tương quyền trong truyền thuyết, lợi ích hoàng tộc chính là được thừa kết, lợi ích của thế gia cũng có thể thừa kế, nhưng tập đoàn lợi ích quan liêu lại không có không quan quá lớn để thừa kế.
Hệ thống quan liêu trong triều đình, lại chia làm hai loại, một loại là mông ấm thụ quan thụ tước, những người này phần lớn đều là đệ tử thế gia, tuy rằng địa vị rất cao nhưng cũng không có thực quyền, thực quyền chính thức chính là ở trên người những người đọc sách thông qua khoa cử chính thức để nhập quan trường, chính thức thống trị thiên hạ chính là những người này mà không phải là những quần là áo lược mông ấm thụ quan kia. Tuy rằng trong những người này cũng có người có tiền độ, nhưng dù sao cũng không nhiều lắm, thế gia ở địa phương càng có sức hấp dẫn hơn. Thậm chí quan viên địa phương cũng phải kiêng kị vài phần, nhưng thế gia hoành hành cũng chỉ có thể trên một mẫu ba phần của mình, chính thức quản lý vô số dân chúng thiên hạ, thu thuế, quản tiền, chế binh, tiêu diệt, thiết tạp, lý chính đều ở trong tay các cấp quan lại do triều đỉnh bổ nhiệm. Địa bàn của Đại Tấn vương triều lớn như vậy, nhỏ đến huyện hương, lớn đến châu quận, quyền lực lớn nhất, không chỗ nào mà không phải bị những quan viên địa phương kia nắm giữ, có thể nói, tập đoàn quan liêu mới là người nắm quyền hành chính thức.
Người quyền lực càng lớn, nghĩ cách lại càng nhiều, quyền lực càng lớn, lại càng không muốn ủy quyền, nhưng hết lần này tới lần khác, quyền lực này trên lý luận đều là hoàng đế giao cho ngươi, hắn muốn thì có thể thu hồi, bởi vậy, mâu thuẫn liền sinh ra.
Mà sự thật, cũng khổng thể hoàn toàn theo lý luận mà làm được, mượn Trần Dật để nói, làm quan mấy chục năm, môn sinh trãi khắp thiên hạ, người từng chịu qua ơn của hắn có rất nhiêu, có thể nói chính lệnh của Thiên hạ trong hai mươi năm nay có một nửa đều từ bút tích của hắn, mạch suy nghĩ của Lý Chính cũng theo trong đầu hắn mà nghĩ ra được. Bỗng nhiên lại đổi người khác, có thể phục chúng hay không còn chưa nói, nhưng mạch suy nghĩ lại không giống hắn, từ đó chính lệnh của triều đình cũng trở nên rối loạn.
Bởi vậy, cho dù là Hoàng đề đối với hắn cũng có chỗ cố kị.
Nhưng là hiện giờ, cơ hội tới!
Bắc Nguyên bị diệt khiến vương triều Đại Tấn uy danh đại chấn, cũng làm cho uy vọng của hoàng đế vương triều Đại Tấn lên một đỉnh cao mới, đồng thời, bởi vì vấn đều phân đất phong hầu lãnh địa Bắc Nguyên nên khiến cho triều cục đại biến, hiện giờ đúng là thời cơ tốt nhất để phế tương.
Cho nên, hiện giờ triều cục có chút quỷ dị, hơn nữa Ninh Vương và những hoàng tử đã trưởng thành kia lại rục rịch, toàn bộ triều cục biến hóa thất thường, khiến người khác không biết đầu mà lần.
Chuyện của triều đình nhiều, vậy thì thế gia và đại phái thì làm sao?