Mặc dù Đinh Vũ chỉ có danh hiệu cấp ba ở Yểm Ma cung, nhưng nàng từng chứng kiến vô số đại nhân vật quyền to lực lớn rồi. Địa phương nhỏ giống như Cương La thành căn bản không thể làm cho nàng sợ hãi.”
“Vị tiểu thư này, tại hạ là Dương Lạc Bân, chỉ là do tâm huyết dâng trào muốn làm quen mà thôi, cho nên...” Dương Lạc Bân phản ứng rất nhanh, lập tức tiến lên một bước thể hiện ra bộ dáng tài tử phong độ.
Chẳng qua là hắn mới vừa tiến lên một bước, Ma Vệ vốn đứng ở phía sau đã hiện ra trước mặt Đinh Vũ cực kỳ quỷ dị, một thân hàn khí buông thả không hề e ngại, ngăn cản vị trí chính giữa Đinh Vũ và Dương Lạc Bân, dùng chất giọng lạnh như băng nói: "Còn dám tiến lên một bước, chết !"
Nụ cười trên mặt Dương Lạc Bân lập tức cứng ngắc lại, cảm giác được sát khí trên người vị Hồn Sư này ập tới liền mất tự chủ lui về phía sau mấy bước.
Đám người Dương gia cũng đồng thời ngơ ngác, ánh mắt hoảng sợ nhìn tới hai tên Ma Vệ ở bên cạnh Đinh Vũ.
Dương Mãn Thiên là người hiểu chuyện, đã nhận ra sát khí lạnh băng do hai tên Ma Vệ thả ra liền biết chuyện này không ổn. Đám người Dương gia ở đây cũng được xưng tụng là nhất lưu cao thủ nhưng lại thua kém đối phương một bậc, thế mà hai người này lại là hộ vệ của nữ tử thần bí kia, từ đó đã có thể xác định thân phận của nữ tử không thể tầm thường.
“Không có việc gì thì lăn sang một bên, nếu còn cản trở ..." Đinh Vũ nói với đám người Dương gia.
Dương Mãn Thiên cũng biết tại Cương La thành thỉnh thoảng cũng sẽ đụng phải một số đại nhân vật đi ngang qua, có vài người cho dù là Dương gia cũng chọc không nổi. Vì thế Dương Mãn Thiên không muốn chọc tới phiền toái không cần thiết, nhất là nữ tử này thoạt nhìn thân phận không hề đơn giản.
Đinh Vũ tự nhiên bày ra bộ dáng cao ngạo đi ngang qua đám người Dương gia, hai tên Ma Vệ căn bản không cần ngụy trang. Bởi vì bọn họ vốn là sát thủ, cho dù là đối mặt vô số ánh mắt vẫn buông thả khí tức của mình, chú ý đi theo sau Đinh Vũ, nhiệm vụ của bọn họ vốn là như thế.
Đinh Vũ chậm rãi rời khỏi tầm mắt mọi người, cho đến lúc này vẫn có vài người ngây dại nhìn Đinh Vũ và hai hộ vệ đi xa. Trong số đó có cả Tần Mộng Nhi, nàng là người duy nhất biết Sở Mộ chính là thành viên Yểm Ma cung.
"Mộng nhi, tại sao?" Tần Xương nhìn vẻ mặt Tần Mộng Nhi hơi kỳ lạ, liền khó hiểu hỏi thăm tình huống.
Tần Mộng Nhi lắc đầu, nói với cha mình: "Phụ thân, ngài về trước đi, ta ở lại chốc lát."
"Được rồi, đừng chơi đùa quá lâu đó." Tần Xương cũng không có suy nghĩ nhiều, dẫn những thuộc hạ khác đi về gia tộc, cố ý lưu lại mấy gia thần đi theo Tần Mộng Nhi.
"Mộng nhi muội muội, có phải cố ý lưu lại là muốn nói với ta không ?" Dương Thương thấy Tần Mộng Nhi ở lại lập tức tiến lên ân cần hỏi han.
Tần Mộng Nhi chính là đối tượng được đông đảo thanh niên cao thủ ở Cương La thành theo đuổi, coi như là một mỹ nhân nổi tiếng khắp Cương La thành rồi.
Mà nguyên nhân chính là Tần Mộng Nhi thiên sinh lệ chất, xinh đẹp ôn nhu, hầu như toàn thành không có bao nhiêu nữ tử có thể so sánh với nàng.
Thứ hai, Tần Mộng Nhi là Đại tiểu thư Tần gia, thân phận cao quý, cưới được nàng tương đương với được thế lực Tần gia làm chỗ dựa.
Thứ ba, Tần Mộng Nhi chính là nữ đệ tử nổi danh của La Vực môn, La Vực môn chính là một con quái vật lớn trong mắt mọi người ở Cương La thành. Thậm chí Dương Thị thế gia (tộc chính của Dương gia) ở La Vực thành cũng không có vang dội bằng La Vực môn. Vì thế Tần Mộng Nhi biến thành một viên minh châu vừa có sắc, vừa có tài, lại có địa vị cao quý người người mơ ước.
Thứ tư, tất cả mọi người đều biết tính tình Tần Mộng Nhi, nàng là người tốt, bản tính lương thiện, đối xử với ai cũng ôn nhu, hòa nhã làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân. Chính là vì nguyên nhân này nàng mới được đông đảo nam đệ tử ở Cương La thành gọi là ‘tiên tử’.
Tần Mộng Nhi lưu lại trụ sở giao dịch dĩ nhiên không phải là vì cái tên tự luyến cuồng Dương Thương này. Nàng chỉ liếc hắn một cái rồi trực tiếp đi thẳng vào sảnh khách quý của nữ tử thần bí lúc nãy.
Dương Thương bị mất mặt như thế hiển nhiên không thể nào tiếp tục đi theo, tránh cho cái vị tiên nữ này chán ghét thì phiền phức.
"Sở công tử, ngươi ở bên trong hả?" Tần Mộng Nhi giả bộ đánh tiếng hỏi thăm, rồi tự mình mở cửa đi vào phòng.
Sở Mộ đúng là đang ở bên trong phòng, hắn cho Đinh Vũ tới xử lý hết thảy giao dịch là vì không muốn bại lộ thân phận quá sớm. Nhưng Sở Mộ cũng biết Tần Mộng Nhi khẳng định đã đoán được thân phận của mình, vì thế lúc nghe thấy nàng hỏi cũng không cần trốn tránh, lập tức mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện gì?"
“Chỉ có điều muốn." Tần Mộng Nhi vừa nhìn thấy Sở Mộ, gương mặt tự nhiên ửng hồng kỳ lạ.
Lúc này nàng bỗng nhiên nghĩ đến ban đầu gặp phải Sở Mộ, mình lại gọi hắn là đồ bại hoại của Yểm Ma cung.
"Ta là người của Yểm Ma cung, chuyện này ngươi giúp ta giữ bí mật." Sở Mộ nhàn nhạt nói với Tần Mộng Nhi, vừa dứt lời cũng tự mình rời khỏi trụ sở giao dịch.
Tần Mộng Nhi trước kia quan hệ với Sở Mộ rất tốt, ban đầu Sở Mộ bị ám sát truyền ra làm cho nàng khóc ướt mặt trong đoạn thời gian rất dài.
Thời gian bốn năm trôi qua, Tần Mộng Nhi vốn đã dần dần quên lãng chuyện tình bi thương này, nhưng không nghĩ tới Sở Mộ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình. Hơn nữa chỉ bốn năm lại biến hóa nhiều như thế, làm cho Tần Mộng Nhi sinh ra cảm giác không dám tin tưởng.
Mấy ngày nay, Tần Mộng Nhi luôn luôn ngủ không ngon giấc, chuyện lúc trước cứ vờn quanh trong đầu, vừa vui vẻ vừa đơn thuần sung sướng.
Sau lại nghĩ tới mấy ngày ở Đoạn Lâm, trong lòng nàng chợt có cảm giác kỳ quái. Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Mộng Nhi cảm thấy lúc ban đầu ở Đoạn Lâm nói một câu kia nhất định là thương tổn Sở Mộ. Bằng không tại sao trong thời gian một tháng hắn về thành lại không tới tìm mình.
Sau khi ý thức được điểm này, Tần Mộng Nhi cảm thấy mình cần thiết phải xin lỗi Sở Mộ, bản thân hắn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết nhất định là vô cùng khổ sở. Khẳng định là vạn bất đắc dĩ lắm mới gia nhập Yểm Ma cung. Hôm nay Tần Mộng Nhi nhìn thấy Đinh Vũ liền đoán được Sở Mộ rất có thể là ở chỗ này. Rồi từ đó cũng đoán ra Sở Mộ có thể là không muốn bộc lộ thân phận thành viên Yểm Ma cung, vì thế mới cho Đinh Vũ đi ra trước ứng phó những người kia.
Chẳng qua là ngay khi Tần Mộng Nhi dự định chạy tới xin lỗi, nhìn thấy cũng là một khuôn mặt lạnh nhạt như thế, người thanh niên này tự nhiên tỏa ra khí chất lạnh lùng đến khó thở, cặp mắt màu đen nhìn vào nàng không có bất kỳ cảm xúc dao động nào. Cảm giác hờ hững đó khiến cho Tần Mộng Nhi thấy mình như bị ủy khuất rất lớn.
Nếu như Sở Thần chỉ đơn thuần là Sở Thần thì Tần Mộng Nhi sẽ không biết thương tâm như vậy. Nhưng mà người thanh niên trước mắt này chính là Sở Mộ, bằng hữu tốt nhất của nàng bốn năm trước. Khi nghĩ đến bằng hữu đối đãi mình như đối đãi người xa lạ, Tần Mộng Nhi rất khó khống chế tâm tình, nước mắt dần dần thấm ướt gương mặt, lặng lẽ khóc nức nở.
Sở Mộ thính lực rất tốt, vừa nghe thấy Tần Mộng Nhi lẩm bẩm mấy câu oan khuất liền xoay người nhìn lại, đúng lúc thấy được tiểu mỹ nhân duyên dáng yêu kiều này đang khóc như mưa rào mùa hạ, bộ dạng vô cùng đáng thương.
"Tại sao lại khóc?" Sở Mộ cũng trực tiếp câm lặng, chẳng phải là mình đã nói rõ rồi sao? Tự nhiên lại khóc thế kia?
Tần Mộng Nhi cảm giác giọng nói Sở Mộ rất kỳ lạ, vốn không có một chút ý tứ an ủi, ngược lại y như là không chịu được lại càng khóc đến thương tâm.
"Trời đất, tại sao lại khóc y như là con nít vậy chứ? Đang ở trước mặt mọi người lại không biết xấu hổ.” Sở Mộ đi tới một bước định lau nước mắt giúp nàng, đột nhiên nghĩ đến chuyện trước kia nàng nói mình là bại hoại, động tác lại cứng đờ chốc lát, cuối cùng đành phải buông xuống.
Địa thế đảo giữa lòng sông bằng phẳng, phi thường thích hợp để làm nơi chứa hàng, mặc dù nói, trên danh nghĩa thủy quân Giang Thành chiếm cứ hòn đảo giữa lòng sông và bến tàu, nhưng không thể nuốt riêng một mình, đến lúc đó chỉ cần đem đại doanh thủy quân lớn hơn một chút, như vậy, đã đủ để biến nó thành nơi chứa hàng lớn nhất Giang Thành, nếu như thành lập nơi chứa hàng này, tin tưởng hòn đảo này sẽ phát triển thành một Giang Thành mới, thậm chí là nơi tập kết hàng hóa của cả Trung Hòa quận.
Mà người quản lý nơi chứa hàng này, chỗ tốt trong đó ít sao?
Cho nên, hai người quay mặt nhìn nhau, không ai biết nên mở miệng thế nào.
- Tính tính toán toán, ta thấy các ngươi vẫn chưa có chuẩn bị gì, đợi các ngươi suy nghĩ kỹ thì nói sau.
Tiểu Báo Tử nhìn thấy bộ dạng khó xử của hai người, làm sao không biết tâm tư của bọn họ, chỉ khoát khoát tay nói:
- Nói đến nơi chứa hàng, kỳ thật ta vẫn lo lắng một việc!
- Mời đại nhân nói!
- Vị trí hòn đảo này quá trọng yếu, cũng quá mẫn cảm, tuy chúng ta chiếm được bến tàu của hòn đảo giữa lòng sông, nhưng cũng không có nghĩa là toàn bộ hòn đảo giữa lòng sông sẽ là của chúng ta, trên thực tế ta nghĩ hai vị cũng biết rõ, Giang Thành không có khả năng đem cả hòn đảo giữa lòng sông giao cho chúng ta, duy trì tình thế hiện giờ là không tệ, ta tin tưởng, chỉ cần nghe tin tức chúng ta biến nơi này thành nơi chứa hàng, dù là huyện lệnh đại nhân hay phủ thủ bị cũng không thể thờ ơ!
- Chẳng lẽ bọn họ dám ngăn cản đại nhân hay sao?
- Bọn họ sẽ không ngăn cản, nhưng bọn họ cũng sẽ thành lập nơi chứa hàng trên hòn đảo giữa lòng sông.
Tiểu Báo Tử cười nói:
- Hòn đảo lớn như vậy, địa thế bằng phẳng như vậy, kiến xây bao nhiêu chỗ chứa hàng cũng được, chúng ta xây được thì bọn họ cũng xây được, dù sao hòn đảo giữa lòng sông thuộc về Giang Thành, ta đoán không được mấy ngày, Huyện lệnh đại nhân sẽ phái người tới đo đạc, đến xác định địa bàn với thủy quân Giang Thành chúng ta.
Vương Thành nghe xong, sắc mặt khó coi, ngược lại Giang Hiểu, bộ dáng vẫn như thường, trên mặt mang theo nụ cười, nói:
- Xem ra đại nhân đã nghĩ ra đối sách rồi?
- Ta không có đối sách gì, cơ hội duy nhất chính là thời điểm đo đạc tận lực kiếm thêm một ít địa bàn, đặc biệt là chung quanh bến cảng, tận lực chiếm nhiều một chút, bởi như vậy, cho dù tương lai Giang Thành có biến hòn đảo này thành nơi chứa hàng hay không, nơi để hàng của chúng ta cũng gần bến cảng nhất, vị trí cũng tốt nhất!
- Đại nhân có nghĩ tới hay không, nếu đem cả hòn đảo giữa lòng sông thu vào trong tay thì thế nào?
Giang Hiểu mỉm cười hỏi.
- Nghĩ tới, nhưng thời cơ không thành thục, hơn nữa, hiện tại nếu cưỡng ép chiếm lấy hòn đảo giữa lòng sông này là một chuyện ngu xuẩn!
- Giang đại nhân, phải biết rằng, có đôi khi làm quá mức cũng không phải là một chuyện tốt.
Nụ cười trên mặt Giang Hiểu cứng đờ, cười lớn nói:
- Đại nhân cao kiến!
- Không có gì cao kiến hay không cao kiến, hiện giờ không phải là thời điểm chúng ta có thể vô tư, tin tưởng hiện tại, huyện lệnh và Đinh thủ bị đang mưu tính làm cách nào để đuổi ta ra khỏi Giang Thành đây này.
- Bọn họ dám...
Vương Thành nghe xong lời này, thần sắc biến đổi, tròng mắt cũng mở lớn, nói:
- Chỉ bằng bọn họ, sợ rằng không có bổn sự này.
- Bọn họ có bổn sự này.
Tiểu Báo Tử nói ra:
- Ta là ngươi do đô đốc phái tới, nhiệm vụ chủ yếu đến Giang Thành là tiêu diệt thủy phỉ, hiện tại thủy phỉ Đoạn Long Than đã tiêu diệt, mà thủy phỉ khác trên Lạc giang cũng đang nằm im thở khẽ, tin tưởng, không lâu sau, đô đốc đại nhân sẽ triệu hồi ta trở về!
- Chuyện này...
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng đã đoán được Tiểu Báo Tử muốn làm như, nhưng chuyện như thế, Tiểu Báo Tử không muốn tùy tiện nói ra, hơn nữa chỉ nói phân nửa, Giang Hiểu có chút bất đắc dĩ, nói:
- Đó là ý của đại nhân!
Tiểu Báo Tử liếc hắn một cái, cười nói:
- Ý của ta chính là dưỡng tặc tự trọng, bên phía đô đốc đại nhân, Ô gia sẽ ra mặt, đô đốc đại nhân sẽ không dám không cho Ô gia mặt mũi. Sợ là sợ huyện lệnh và Đinh thủ bị có ý xấu, đem chuyện ta nhỏ tuổi, tư lịch không đủ viết thành công văn, trừ bọn họ, còn có một ít thương hộ ở Giang Thành, thế lực, cũng không hi vọng ta đứng ở Giang Thành, ta tới nơi này, chính là đối phó thủy phỉ, cho nên lúc tới nơi này không có chuyện gì quá lớn, nếu như thủy phỉ Lạc giang đã nằm im thở khẽ, và có người nhìn trúng vị trí của hòn đảo giữa lòng sông, nghĩ đến, cho dù đô đốc đại nhân cố tình lưu ta lại nơi đây, cũng không chịu không nổi áp lực.
Vương Thành và Giang Hiểu trầm mặc một lần nữa.
Lần đầu tiên trầm mặc là vì Tiểu Báo Tử không nói rõ ràng, bọn họ không dám mở miệng, hiện tại lời nói của Tiểu Báo Tử quá rõ ràng, dưỡng tặc tự trọng, bốn chữ này xuất hiện trong miệng của hắn, bọn họ không dám tiếp lời.
Đầu năm nay, làm thuỷ quân, chẳng phải có thù bất cộng đái thiên với thủy phỉ hay sao?
Tối đa chỉ là hai cổ thế lực có cừu oán với nhau thì cũng bỏ đi, thù này không quá sâu, tất cả mọi người đều ở trên Lạc giang kiếm chén cơm manh áo, nếu như không có thủy phỉ, có thương nhân nào nguyện ý không công hiếu kính cho thủy quân không?
Mà thủy phỉ trên Lạc giang này, năm đó nếu không có thủy quân bảo kê, thì làm cách nào có thể đuôi to khó vẫy như bây giờ sao?
Với tư cách là lão binh thủy quân Giang Thành, phó thống lĩnh Vương Thành đúng là có chút hối hận khi dung túng cho thủy phỉ làm bậy năm đó, nhưng dù thế nào, hắn cũng không cho rằng dù thái độ của mình có nghiêm khắc với thủy phỉ Lạc giang, thì cũng không làm được gì.
Đối với thủy phỉ, thái độ của thủy quân từ trước tới nay đều là khống chế trong phạm vi nhất định, cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt, cũng không thể quá mức phóng túng, cần phải nắm chặc trong tay, để cho ta sử dụng, cũng không để cho thủy phỉ dám khiêu chiến quyền uy của thủy quân, bởi vì tiền nhiệm thống lĩnh thủy quân không làm tốt điểm này, cho nên mới làm cho thủy phỉ lộng hành, tiền nhiệm thống lĩnh Cao Công là một gia hỏa không đủ năng lực, thế cho nên đến bây giờ, Lạc giang mới thành thiên đường của thủy phỉ.
Mà khi Tiểu Báo Tử đến, chuyện này đã chuyển biến, dùng thực lực của bản thân, dùng thế lôi đình vạn quân tiêu diệt một trong hai thế lực thủy phỉ lớn nhất Lạc giang, chấn nhiếp các nhóm thủy phỉ khác, làm cho Lạc giang yên tĩnh lại, lại thông qua phương thức vu oan tiêu diệt thế lực dám tranh đấu với thủy quân, một lần tái dựng uy phong của thủy quân, làm cho thủy quân Giang Thành đứng lên một lần nữa, hơn nữa còn đứng rất ổn, rất có lực.