Thông Thiên Đại Thánh

Chương 913: Chương 913: Hai lựa chọn. (1)




- Tiểu tử không biết tự lượng sức!

Chu Báo nhìn mấy thiếu niên liều mạng lao đến, cũng chẳng thèm liếc mắt, tám đạo kiếm quang kia còn cách thân thể hắn một trượng đều bị ngăn trở, đạm kim sắc quang vựng chợt lóe. Kiếm rớt người bay!

Tám nhân ảnh bị đẩy lùi ra ngoài, ngã vào bức tường tại tửu lâu. Lực trùng kích cường đại khiến cả tửu lâu rung động.

- A...!

- Không tốt.

- Tửu lâu sắp đổ, chạy mau a...!

Trong nháy mắt, cả tửu lâu loạn thành một đoàn, bên trong thực khách coi như là không có võ công, nhưng nhìn ra được, đây là tranh đấu giữa võ lâm cao thủ, căn bản là bọn họ không thể cuốn vào.

Tiểu nhị vừa rồi còn mặt mày rạng rỡ, lúc này đã vẻ mặt khổ sắc, chen trong đoàn người thoát khỏi tửu điếm. Trong tay còn giữ chặt đĩnh vàng kia, Chu Báo là hắn dẫn vào tửu lâu, xảy ra sự tình như vậy, lão bản thế nào cũng sẽ đuổi việc hắn. Vẫn nên thành thật một chút, tự mình rời khỏi tốt hơn. Vả lại trong tay có một đĩnh vàng như vậy, coi như là tự mình buôn bán cũng coi như có chút tiền vốn.

Đoàn người la hét, chạy khỏi tửu lâu. Bên ngoài, lấy Chu Báo làm trung tâm, chia làm hai cổ. Trong mấy lần hô hấp, liền bỏ chạy sạch sẽ, thậm chí ngay cả lão bản tửu lâu đều bỏ chạy. Một bên giậm chân, một bên tại góc đường quan khán, trong lòng cầu khẩn Kim Quang Động chủ phù hộ, để tửu lâu nhỏ này của mình không bị hủy.

- Cương khí?

Trên đời này dù sao có người biết hàng, vừa nhìn thấy xung quanh thân thể Chu Báo tạo nên quang vựng, mấy thiếu niên còn lại thần sắc đều là đại biến. Ai cũng không ngờ, tại tửu lâu cũng có cường giả đến ăn, đây thật sự quá ngoài dự liệu của bọn họ.

Bất quá ngẫm lại nơi này là địa phương nào, mấy kẻ vừa mới xuất thủ có thân phận gì. Thiếu niên còn lại trên lầu trong lòng liền bình tĩnh trở lại. Trong phạm vi thế lực của Kim Quang Động, đánh trọng thương đệ tử Kim Quang Động, đây quả thực cùng muốn chết không có gì khác biệt. Nghĩ tới đây, dũng khí của bọn họ dâng lên.

- Các hạ võ nghệ cao cường, tại hạ bội phục, bất quá, xuất thủ nặng như vậy, chẳng lẽ không thấy quá phận sao?

Một gã thiếu niên trong đó cao giọng nói.

- Ngươi là ai, Kim Quang Động?

- Bình Châu Lý thị, Lý Luân!

Thiếu niên ôm quyền nói, niên kỷ không lớn, lại rất có khí thế, đây cũng không phải gia tộc bình thường có thể bồi dưỡng ra được.

- Lý Luân?

Chu Báo nao nao, đột nhiên hỏi:

- Lý Tú là gì của ngươi?

- Lý Tú?

Nghe được cái tên này, thần tình Lý Luân hơi cứng nhắc, hiện lên một tia mất tự nhiên.

- Lý Tú chính là đường đệ của tại hạ, các hạ nghe nói qua hắn?

- Nghe nói qua?

Đương nhiên nghe nói qua, Lý Tú một trong tứ đại thiếu niên cường giả của Đại Tấn triều. Có ai chưa từng nghe qua, tuy rằng danh hào của bọn họ so với Chu Báo cũng không vang dội bằng, thế nhưng lại đủ để cho đám thiếu niên này ngưỡng mộ Thiếu niên Thất phẩm a!

Thiên tư yêu nghiệt như vậy, cũng không phải ai cũng có thể có. Đó là thiên niên thế gia như Lý thị, cũng là ngàn năm khó xuất được một. Do đó, khi Lý Tú đột phá Thất phẩm, lập tức trở thành hi vọng của cả Lý thị, cũng bị định sẵn là gia chủ đời tiếp theo của Bình Châu Lý thị. Mà khi Lý Tú dưới sự bang trợ của Chu Báo, thu được Thuần Dương pháp khí Bát Cực Linh Lung Tháp, địa vị gia chủ tương lai này liền chân chính không gì phá nổi.

Lúc này Lý thị mà nói là một chuyện tốt, thế nhưng đối với người cũng có tư cách cạnh tranh gia chủ vị như Lý Luân, không thể nghi ngờ là thập phần tàn khốc, mất đi mục tiêu truy cầu quá sớm, ít nhiều, trong lòng cũng có chút không phục, có chút dị dạng. Thế nhưng không cam lòng cũng tốt, dị dạng cũng được, bọn họ cũng đều biết, đời này sợ rằng rất khó tạo thành uy hiếp đối với địa vị của Lý Tú. Thiếu niên cường giả danh hiệu là kinh khủng, thế nhưng lấy lực lượng một thế gia đại tộc, dốc hết toàn lực đi tạo nên một người cũng không phải không có khả năng, vấn đề ở chỗ Thuần Dương pháp khí. Khi tin tức Lý Tú đạt được Bát Cực Linh Lung Tháp truyền tới Bình Châu, tất cả tuổi còn trẻ một đời trong gia tộc đều tuyệt vọng.

Mất đi mục tiêu phấn đấu, thanh niên nhân Lý thị một đời này tựa hồ đem toàn bộ hứng thú chuyển dời đến phương hướng khác, mặc dù tu luyện võ công, thế nhưng không còn nhiệt tình nưh trước đây. Cũng vì như vậy, Lý Luân mới có thể chạy đến nơi này tham gia tụ hội.

- Ngươi là đường ca của Lý Tú?

Nhìn nét mặt ngạo nghễ của hắn, Chu Báo cười:

- Nếu như ta vừa rồi không có nghe nhầm, các ngươi ở trên lầu nói chuyện hình như là thi từ ca phú a. Lý gia các ngươi không phải dùng võ lập tộc ư? Thế nào, đối với đệ tử nhà mình còn có yêu cầu phương diện này?

Một câu hỏi này khiến nét mặt Lý Luân đỏ bừng. Nói thật ra, mặc dù đã mất đi lực cạnh tranh đối với gia chủ vị. Thế nhưng đối với thi từ loại này, hắn cũng không am hiểu. Lúc này sở dĩ tham gia tụ hội này, thứ nhất là đỡ buồn. Thứ hai cũng là mục tiêu chính của hắn. Về phần mục đích của hắn là cái gì, ở chỗ này cũng không được tiết lộ.

- Văn chương chi đạo là Thánh Nhân chi đạo, vô luận là thế gia nào cũng phải coi trọng. Lẽ nào các hạ cho rằng bằng vào vũ lực có thể thống trị được thiên hạ sao?

Nhìn thấy Lý Luân cứng họng, một gã thiếu niên trang phục văn sĩ ở bên cạnh hắn tiếp lời nói. Ánh mắt sáng quắc nhìn Chu Báo, trong mắt chớp động quang mang kỳ dị.

- Tiểu tử thú vị!

Chu Báo không chút do dự đón nhận ánh mắt của hắn, cười nói:

- Thống trị thiên hạ? Ngươi là tiểu tử nhà ai, khẩu khí thật lớn, còn tuổi nhỏ đã nghĩ thống trị thiên hạ, thật ra rất có chí khí!

Đây rõ ràng là ngữ khí khinh thường đối phương. Thiếu niên này nhìn trang phục của Chu Báo, cho rằng hắn cũng là một kẻ văn võ toàn tài, do đó muốn cùng hắn tranh biện. Không nghĩ tới Chu Báo căn bản là không để cho hắn cơ hội này, ngược lại bắt đầu lấy một loại ngữ khí không tốt để trào phúng hắn, đây là điều hắn không thể dễ dàng tha thứ.

- Tại hạ Minh Nghĩa Kinh Viện Phương Thiết Y!

- Minh Nghĩa Kinh Viện? Ngươi là người Minh Nghĩa Kinh Viện?

Nghe được Phương Thiết Y báo ra lai lịch, Chu Báo có chút ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn Phương Thiết Y cũng có chút bất thiện.

- Không sai, ta chính là đệ tử Minh Nghĩa Kinh Viện!

Phương Thiết Y thân thể ưỡn thẳng, ngạo nghễ nói:

- Các hạ tuổi còn trẻ, đã có một thân võ nghệ bất phàm, thật là khiến kẻ khác kinh ngạc. Thế nhưng nếu chỉ có võ công mạnh mẽ, mà không có đức hạnh tương ứng, coi như là ngươi võ công cao tới đâu, cũng đáng để người khác bội phục, ngược lại còn có thể lọt vào thế nhân phỉ nhổ, để tiếng xấu muôn đời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.