Thông Thiên Đại Thánh

Chương 408: Chương 408: Huyền Quy thượng nhân, bộ tộc Bạch Nguyệt. (1)






Theo tin tức mà nam tử kia truyền đến, tu luyện giả chân chính, một khi vượt qua thất phẩm, sẽ tu luyện một loại luyện thần công pháp để bồi dưỡng linh giác, ngưng luyện thần niệm. Có thể nói, theo tin tức của nam tử kia, chỉ có người đã nhận ra thần niệm của mình, hơn nữa chăm sóc cho nó mới được coi như tu luyện giả chân chính. Mà Thiên Ngoại Tiêu Dao Thiên là một pháp môn luyện thần thượng thừa, đồng thời Tiểu Báo Tử cũng hiểu được mình đang ở cảnh giới luyện thần cơ bản nhất: Ý Thủ Càn Khôn!

Càn khôn này không phải chỉ tứ phương, mà là thân thể hắn. Thân thể con người là một càn khôn nho nhỏ!

Càng hiểu rõ đạo tu luyện, Tiểu Báo Tử càng cảm giác mình nông cạn, càng cảm thấy con đường gian khổ phía trước, cũng thấy được nó khó đi như thế nào, thế nhưng, lại càng thấy hứng thú!

Tò mò hại chết mèo, Tiểu Báo Tử càng ngày càng hiếu kỳ với tu luyện.

Hiếu kỳ càng lớn, càng giúp hắn kiên định ý chí, không có giúp đỡ gì với thực lực. Thế nhưng ba tháng bế quan lại làm cho thực lực của hắn tăng mạnh.

Tu vi đã đạt tới ngũ phẩm!

Dương Cực Thông Thiên Kiếm đã phối hợp ăn ý với Thừa Long Ngự Phong Quyết, có thể tùy ý thi triển Thông Thiên Kiếm Quyết!

Thông Thiên Kiếm Quyết này vốn cần hợp nhất hai cực âm dương, luyện ra thông thiên kiếm khí mới có thể sử dụng. Bởi vì cho dù là Dương Cực Thông Thiên Kiếm hay Âm Cực Thông Thiên Kiếm đều gây thương tổn rất lớn đến thân thể, cho dù là cường giả cửu phẩm cũng không thể thi triển. Chẳng qua Tiểu Báo Tử phối hợp với Thừa Long Ngự Phong Quyết, tuy mới chỉ luyện được kiếm khí của Dương Cực Thông Thiên Kiếm cũng đã tuy luyện được Thông Thiên Kiếm Quyết.

Bác Độc Hàn Quang Chướng cũng đã tế luyện xong.

Giá môn pháp khí chỉ có thể gọi là tế luyện hoàn thành, không thể gọi là đại thành!

Bời vì ngoại trừ có thể tích được vạn độc, Bách Độc Hàn Quang Chướng còn có thể hấp thu vạn độc làm tăng thực lực. Lấy độc để bồi bổ cho Bách Độc Hàn Quang Chướng chính là điều mà Tiểu Báo Tử làm.

Ba tháng này, hắn đã hấp thụ hết tụy khí trong chiếu trạch bên ngoài sơn mà năm đó bị Huyết Vô Nhai chặn đường. Sau khi hấp thụ hết chỗ dương khí đó, Bách Độc Hàn Quang Chướng đã biến hóa kỳ diệu, biến thành sương mù hồng nhạt, thậm chí còn chứa một mùi thơm lạ lùng. Mới nhìn thì không hề nguy hiểm, nhưng một khi thi triển ba, trong phạm vi ba mươi trượng mà nó bao phủ không còn một ngọn cỏ, phải nói là kịch độc.

Vật như vậy Tiểu Báo Tử cũng không dám dùng loạn, chỉ giữ trên người để phòng thân, coi như là một đòn sát thủ.

Đương nhiên, còn có kỹ xảo chạy trốn, Tam Giới Tiểu Na Di!

Tiểu tử này giờ đã có thể sử dụng được Tam Giới Tiểu Na Di, có lẽ sắp vượt qua được vật nhỏ năm đó rồi.

Ba tháng bế quan khổ tu này, có một thứ duy nhất hắn không tu luyện, chính là Hỏa Hồng Tinh!

Thời gian trôi qua, tu vi tăng lên, hắn càng cảm thấy chỗ kỳ diệu của Hỏa Hồng Tinh. Mà khi minh bạch uy lực của nó cũng có chút ngạc nhiên, khi mình dùng Hỏa Hồng Tinh sẽ có một loại biến hóa vi diệu. Mà loại biến hóa này cũng giống như năm đó ăn Diêu “Đầu” hoàn.

Khi không hoàn toàn hiểu rõ, hắn còn không muốn xử lý Hỏa Hồng Tinh. Ít nhất trước khi hoàn toàn hiểu rõ công dụng của nó, hắn sẽ không dùng đến nó.

“Ba tháng, bế quan ba tháng, coi như cũng có chút thành tựu. Giờ là lúc đi Bắc nguyên, lấy chiến lực hiện giờ, chỉ cần không gặp Tam Đại Tông Sư trong truyền thuyết cũng không có gì nguy hiểm. Cho dù gặp bọn họ, dùng thần kỹ Tam Giới Tiểu na Di vẫn có thể chạy thoát. Chỉ không biết bắc nguyên này liệu có người nào giống như nam tử kia?”

Trong đầu hiện lên hình ảnh nam tử kia ngồi giữa đám mây điện, trong lòng Tiểu Báo Tử nhảy mạnh: “ Xem ra người nọ là nhân sĩ trung nguyên. Thế nhưng bắc nguyên lớn như vậy, lại có nhiều anh hùng hào kiệt, nói không chừng cũng có người như vậy. Quả thật là như thế, chẳng lẽ hắn sẽ trơ mắt nhìn bắc nguyên bị Đại Tấn hủy diệt?

“Mặc kệ, dù sao ta cũng không định tìm mấy người này. Bắc nguyên có người như vậy, trung nguyên cũng có, thế ngoại cao nhân như vậy chắc sẽ không chấp nhặt với một thế tục cao thủ như ta chứ? Cũng có thể không ra tay với ta.”

Trong lòng tự ản ủi, nhấc đầu ngón tay phải, lưỡng đạo kiếm khí giống như hồng linh xà bắn ra ngoài, xuyên qua một gốc cây cổ thụ, sau đó là cây thứ hai, ba, …đến cuối cùng là đánh thẳng vào nham bích!

Mà cổ thụ bị nó xuyên qua cũng sẽ khô héo, trong kiếm khí ẩn chứa sát khí dương cực đã hủy diệt toàn bộ sinh cơ của cây.

“Vẫn không được! Dù cố thế nào cũng không thể làm cho kiếm khí ẩn chứa sát khí, hóa sát làm kiếm!”

Tiểu Báo Tử nhìn mấy cây cổ thụ khô héo, trong đầu mắng thầm, quay người đi về phương bắc.

Bắc nguyên, nơi cực bắc, có một tuyết nguyên mờ mịt. Tuyết nguyên này thật lớn, gần như vô hạn, quanh năm gió tuyết, số ngày có thể thấy mặt trời trong mặt năm có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trên mặt đất là đất cứng bị băng phong không biết bao nhiêu năm, cứng như thiết thạch. Chỗ cứng rắn nhất thì dù là cường giả thất phẩm cầm thần binh lợi khí chém xuống cũng không sâu nổi quá một tấc.

Tuyết nguyên có rất ít sinh vật. Chỉ có rất ít sinh vật có khả năng chịu rét mới có thể sống được ở đây, mà tất cả những sinh vật này đều có một lớp lông thật dài. Do đó, chúng được gọi là mao thú!

Mao hùng, mao ngưu, mao thố,… Tuy chỉ có hơn mười loại nhưng cũng đủ tạo thành một tháp sinh vật. Dưới tầng đáy là loại ăn cỏ như mao thố. Đương nhiên, chúng nó không thể ăn cỏ trong này, nơi đây cũng chẳng có cỏ cho chúng ăn. Chúng nó ăn một loại hàn khuẩn sinh trưởng ở tuyết nguyên này. Loại hàn khuẩn này nếu mang về cho con người thì cực kỳ trân quý, là thuốc tiên kéo dài tuổi thọ. Đáng tiếc, thứ này chỉ có ở chỗ sâu trong tuyết nguyên, muốn vào được trong đó cũng không phải là đơn giản.

Cho dù là cường giả thất phẩm, cũng chỉ có thể xâm nhập tối đa trăm dặm. Mà hàn khuẩn lại sinh trưởng ngoài ngàm dặm, như thế người thường sao có thể lấy được.

Sâu trong tuyết nguyên là một chỗ băng hà. Ba nghìn sáu trăm dặm bên trong, nước sông đóng băng quanh năm, băng dày không dưới trăm trượng, ngày đêm tỏa ra hàn ý. Cho dù là vài loại sinh vật chịu rét giỏi nhất tuyết nguyên cũng không nguyện ý tiếp cận băng hà này. Thế nhưng một ngày, lại có người hướng tới chỗ này.

Đúng vậy, một người.

Một hòa thượng.

Trên nguời hòa thượng kia khoác một pháp bảo đạm kim sắc, vai phải cùng hai khửu tay đều lộ ra ngoài, mặc cho gió lạnh lùa qua, hai tay hợp thành chữ thập, không làm sao cả. Tựa như gió lạnh có thể làm đông cứng mọi thứ đều không thể xúc phạm đến hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.