Thông Thiên Đại Thánh

Chương 569: Chương 569: Huyệt khiếu chi đạo, hỏa chủng Nam Minh Ly hỏa. (2)






Thần sắc Tào Trí cứng đờ, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nói:

- Đại nhân nói đùa rồi!

- Có thể ta không biết nói chuyện, những sẽ không có kiên nhẫn để nói giỡn, ta cũng đã chờ ở đây mấy ngày, đám Tôn giả đại nhân của các ngươi sao còn chưa đến, ta cũng không phải là người rãnh rỗi, công việc khá nhiều, nếu hắn không đến thì ta phải đi rồi! Trong giọng nói Tiểu Báo Tử có vài phần bất thiện.

- Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận! Mặc dù không biết Tiểu Báo Tử là giận thật hay giả, nhưng nhìn thấy sắc mặt âm trầm của vị cường giả thiếu niên này, Tào Trí vẫn thấy sợ hãi trong nội tâm.

- Tôn Giả đại nhân sáng nay đã đến, ngài sai ta tới thỉnh đại nhân đến để tương kiến ngài!

- Ta đi gặp hắn? Khóe miệng Tiểu Báo Tử mỉm cười, thần sắc càng lúc càng không vui, Tào Trí chỉ cảm thấy một cỗ áp lực vô hình lập tức tập kích trong lòng, nội tâm trầm xuống mãnh liệt, vẻn vẹn tầm đó sinh ra một loại cảm giác như không thể hít thở, đến lúc phục hồi lại tinh thần thì toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai chân như không còn chút lực nào, bịch một tiếng, ngã sấp trên mặt đất.

Tiểu Báo Tử phát triển qua mấy năm, tu vi cực cao, công việc cũng nhiều hơn, tầm mắt cũng khoáng đạt lên, mỗi một cái giơ tay nhấc chân, tuy rằng nhìn như lơ đãng, nhưng đều có một cỗ uy phong, lúc bình thường thì hắn suốt ngày đeo nụ cười trên mặt, cỗ uy phong này cũng bị hòa tan đi, nhưng hiện tại tâm tình hắn không tốt, cỗ khí thế kia liền lộ ra, hơn nữa hắn trời sinh thần thông, Hỏa Hồng Tình cũng tốt, Thông thiên pháp nhãn cũng thế, đều mang lực lượng uy chấn tâm hồn người khác, tuy rằng không dùng huyền ý, nhưng đặc tính nhiếp hồn đoạt phách này đã sớm dung nhập vào trong đầu hắn, mà Tào Trí bất quá chỉ là một cao thủ tứ phẩm, tiến vào Rèn Cốt giới không bao lâu, làm sao chống lại được, thoáng cái tâm hồn liền bị chấn nhiếp, dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng trong đầu hắn, phảng phất như là cả đời, đấy là hắn cũng đã tiến vào Rèn cốt giới, nếu đổi lại là một gã mới nhập môn luyện bì giới, nói không chừng đã sợ đến vãi đái ra quần.

- Đại nhân, hiểu lầm, người hiểu lầm rồi!

Dù không vãi đái vãi cứt trong quần, nhưng Tào Trí cũng kinh hồn táng đảm.

- Không, không phải Tôn, Tôn giả nhà ta lên mặt, thật, thật sự hắn không đứng dậy nổi!

- Cái gì? Không đứng dậy nổi? Tiểu Báo Tử có chút nghi hoặc nhìn Tào Trí.

- Nói rõ ràng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

- Tôn Giả, ngài ấy gặp cường địch, bị trọng thương, không chết đã là vạn hạnh rồi, hiện tại bị thương rất nặng, đang nằm ở chỗ Thiếu công tử, lúc tỉnh lúc chóng mặt, căn bản không sáng suốt!

- Cái gì? Tiểu Báo Tử sửng sốt một chút, hắn ngược lại không nghĩ tới cái này, dù gì Tôn giả Bái hỏa giáo cũng là một cường giả, vậy mà lại bị người ta đánh đến nằm liệt giường. Chuyện này lộ ra, ngược lại lại làm hắn nổi lên lòng hiếu kỳ, thần sắc hắn cũng hòa hoãn lại.

- Thì ra là thế, ta đã hiểu lầm ngươi rồi, đi thôi, đi xem Tôn giả nhà ngươi, ta ngược lại rất hiếu kỳ sao các ngươi lại giày vò như vậy, đến cùng là vì cái gì?

Lúc này đã là cuối mùa thu, Tây bắc vốn là vùng đất khổ hàn, tuy rằng còn chưa hoàn toàn vào mùa đông, nhưng gió bấc này cũng giống như dao găm cắt thẳng vào mặt, nhân khẩu tại thị trấn này vốn không nhiều lắm, thời tiết lúc này lại âm u, trên đường không có bao nhiêu người, Tiểu Báo Tử đi phía sau Tào Trí, nhìn những ngôi nhà đá đơn sơ chung quanh, suy nghĩ có nên xây một quảng trường hay không.

Ở cái thế giới này không có quảng trường, thực tế cũng không có người nào biết quảng trưởng là cái gì, bất quá lúc ở đời trước, những quan viên kia thích nhất là thời điểm xây quảng trường, càng lớn càng tốt, lúc ấy, hắn chỉ là một nhân viên công vụ, không coi là quan, miễn cưỡng cũng được xưng tụ, mà thôi, lúc nào cũng chứng kiến những tin này, trong nội tâm sẽ mắng mấy câu, cả đời này, đến phiên hắn có thể làm chủ rồi, nhìn xem con đường cô tịch này, chỉ lác đác vài người đi trên đường, cảm thấy như thiếu một cái gì đó, trong nội tâm tồn tại một niệm tưởng, xây một quảng trường tại thị trấn này, lại điêu khắc cái gì đấy, coi như là tâm lý ký thác đời trước a.

Đang nghĩ ngợi, liền nghe Tào Trí ở bên cạnh nói:

- Đến rồi, Chu đại nhân!

Tiểu Báo Tử dừng bước, tập trung nhìn vào, đúng là ngôi nhà đá mình đi qua ngày trước, không nhịn được nhoẻn cười một cái.

- Tốt, vào xem một chút!

Nhà đá không lớn, rất tối, còn có chút âm trầm, ngọn đèn bên trong lờ mờ, ẩn ẩn có một mùi tanh cổ quái.

- Độc?

Tia mùi tanh kia tuy rằng không đậm đặc, nhưng Tiểu Báo Tử cảm giác được Bách độc hàn quang chướng của mình có phản ứng, lập tức minh bạch.

- Chu đại nhân, vị này chính là phu nhân nhà ta! Tào Trí mở miệng nói.

- Chu Báo hữu lễ!

Phu nhân Tôn Giả thoạt nhìn như là một nữ tử hai mươi tuổi, bộ dáng xinh đẹp, tu vi cũng không tệ, đã đến tứ phẩm, chỉ là sắc mặt có chút trắng, thần thái thập phần mỏi mệt.

- Không dám nhận đại lễ của Chu đại nhân! Phu nhân tôn giả nói, hướng Tiểu Báo Tử thi lễ.

- Tùy tiện tới quấy rầy, thực có chút bất kính, nhưng ta cũng không còn cách nào khác, kính xin Chu đại nhân lượng thứ!

Tiểu Báo Tử nhíu mày, cũng không biết nên nói gì cho phải, tên chó má Tôn giả và phu nhân hắn, nửa phần cũng không nhìn được, không hiểu lý lẽ chạy đến lãnh địa của mình, lời nói lại không minh bạch, ngược lại giống như chính mình có giao tình bình thường với bọn hắn.

Chỉ là chuyện này mơ hồ lộ ra, Tiểu Báo Tử cũng muốn biết rõ ràng, nhân tiện nói:

- Không có gì, đều là phiêu lãng trên giang hồ cả, ai mà không có thời điểm gặp chuyện, xuất thủ tương trợ chính là lẽ thường, liền lúc này ta cũng rảnh rỗi không có chuyện gì, đúng rồi, còn chưa biết tục danh của Tôn giả và phu nhân!

- Tại hạ là Tào Tuyết Đường, thân mang trọng thương, không thể đáp lễ, kính xin Chu đại nhân thứ tội! Sau lưng bạch y phu nhân truyền đến một thanh âm khàn khàn mỏi mệt.

- Nguyên là là Tào Tôn giả và Tào phu nhân a! Tiểu báo Tử cười, chắp tay nói:

- Nếu ta không lầm, Tào Tôn giả hẳn là trúng độc mà tổn thương a!

Thời điểm Tào Tuyết Đường mở miệng, Tào phu nhân đã nhường ra lối đi, khiến Tiểu Báo Tử có thể nhìn rõ ràng.

Bộ dáng Tào Tuyết Đường cũng không có vẻ gì là già, chừng là tráng niên ba mươi tuổi, chỉ là bị thương nên sắc mặt khô héo dọa người, trên người có ba vết thương rõ ràng, tối trọng yếu nhất là một vết thương ở trên đầu, máu tanh đen chậm chạp chảy ra ngoài, thập phần kinh người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.