- Xin hỏi vị đạo hữu này là vì di tích Thạch Nhai Tông mà đến hay sao? !
- Không sai, ta là vì di tích Thạch Nhai Tông mà đến, các hạ cũng vậy ư!
Chu Báo quay ánh mắt lại, nhìn thoáng qua tu sĩ áo trắng này, trong nội tâm hơi động, cảnh giới của người này vừa vặn đột phá cảnh giới Thần Tiên, nhưng trên người lại cất dấu một lượng tiềm lực cường đại, khiến Chu Báo không khỏi không sinh lòng cảnh giác.
- Tại hạ là một kẻ tán tu, tới Thạch Nhai Tông tìm kiếm tiên duyên, bất quá trong di tích Thạch Nhai Tông này tồn tại rất nhiều nguy hiểm, bởi vậy tại hạ muốn cùng huynh đài kết bạn mà đi, hợp lực tìm kiếm chút tiên duyên trong Thạch Nhai Tông này.
Hợp tác, tìm tiên duyên.
Chuyện như vậy, ở hư không vũ trụ ít đến có thể tưởng tượng ra, tu sĩ trong hư không vũ trụ, mọi người không tín nhiệm lẫn nhau, giúp nhau xảy ra chuyện giết người đoạt bảo nhìn mãi quen mắt, truy cứu nguyên nhân, chủ yếu là bởi vì tài nguyên chưa đủ, cũng bởi không đủ tài nguyên, tất cả mọi người phải tranh giành, đều phải cướp bóc.
Thế nhưng Tiên Giới, lại không giống thế, tài nguyên ở đây, so với hư không vũ trụ mà nói, không biết nhiều hơn gấp bao nhiêu lần, mà tu sĩ trong đó, xa xa không tìm được điểm cuối cùng của Tiên Giới.
Hư Không Tiên Giới, Chu Báo hiện giờ biết rõ, là do một Thiên Tiên Kim Đạo Nhân cổ xưa sáng tạo ra, nhưng Kim Đạo Nhân sáng tạo ra thế giới thần kỳ này lại không phải lăng không sáng tạo, muốn sáng tạo thế giới như vậy, ít nhất phải có đầy đủ tài liệu mới được, Kim Đạo Nhân nắm giữ chính là một không gian nguyên thủy nhất từ thời điểm Thái Sơ Khởi Nguyên, Thiên địa sơ khai, Hư Không Tiên Giới, chính là một thế giới do không gian nguyên thủy kia diễn sinh.
Cực lớn, cổ xưa, tràn đầy thần kỳ.
Tu luyện ở chỗ này, các tu sĩ cũng không có cảm giác gấp gáp như trong hư không vũ trụ, bởi vậy, quan hệ trong đó so ra hoàn hoãn hơn nhiều, thậm chí có thể nói, quan hệ của mọi người thập phần hữu hảo.
Hơn nữa từ sau Thái Cổ, trong Hư Không Tiên Giới tồn tại vô số đại năng, vô số di tích, có thể nói, cơ hồ mỗi một ngày đều có không chỉ một di tích mở ra, mỗi một ngày cũng đều không chỉ có một thiên đại tiên duyên, chỉ vì địa bàn ở đây quá lớn, các loại quy tắc, pháp tắc sâm nghiêm, cho nên mới không gây chú ý thôi.
Chính là vì không gian này có vô tận tài nguyên, quan hệ giữa các tu sĩ khá hòa hoãn, cho nên, mọi người tuy rằng không biết nhau, nhưng vẫn có cơ hội hợp tác.
Đã trải qua vô số năm, trong tiên giới, cũng tạo thành rất nhiều quy củ bất thành văn. mượn hành vi người trước mặt này mà nói, ở trong mắt những tu sĩ mới từ hạ giới đi lên như Chu Báo có chút không biết điều, hoặc chính là lòng mang làm loạn, hoặc là muốn chết.
Thế nhưng thông qua tin tức Vương Xà cho hắn, Chu Báo cũng minh bạch, đối phương làm như vậy là rất bình thường ở tiên giới.
Đây là một trong vô số quy tắc ngầm của Tiên Giới không giống với hạ giới, đừng tưởng rằng đối phương lèm nhèm tới tìm người, hắn đã tới tìm ngươi, nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, trong tay khẳng định có một phần khế ước, chỉ cần ký phần khế ước tạm thời hợp tác này với Chu Báo, như vậy, hợp tác giữa bọn hắn sẽ phải chịu toàn bộ Tiên Giới thừa nhận và bảo hộ.
Đúng vậy, không sai, là bảo vệ! ! !
Đây là một phần khế ước nói rõ quyền lợi và ước định của song phương thập phần minh xác, thậm chí có thể nói đã tường tận đến cực hạn, có thể nói, chỉ có ngươi không thể tưởng được chứ tuyệt sẽ không có ước định mà trên phần khế ước này không có, hơn nữa, những ước định này thập phần công bình, đối với song phương đều rất công bình, khế ước như vậy, Chu Báo đã từng thấy ở chỗ Vương Xà, cho nên, căn bản cũng không nhìn nhiều, chỉ ngẫm nghĩ thoáng một chút liền tiếp nhận.
Bây giờ mình muốn che dấu thân phận người ứng kiếp, biện pháp tốt nhất chính là dung nhập vào trong tu sĩ Tiên Giới, trong Tiên Giới có rất nhiều tán tu, sáp nhập vào trong tán tu tựa như một giọt nước nhập biển rộng, chỉ cần hắn Chu Báo cẩn thận thì muốn tìm ra hắn rất khó khắn.
Sau khi ghi khế ước, Chu Báo và tên tán tu kia chính là đồng đội, lúc này, Chu Báo cũng không dùng danh hào Chuẩn Đề đạo nhân, sự hiểu rõ của Hư Không Tiên Giới đối với hạ giới vượt qua rất xa người hạ giới tưởng tượng, bí mật Chu Báo chính là Chuẩn Đề đạo nhân trên thực tế đã không coi là bí mật nữa.
- Bần đạo Bồ Đề, một kẻ tán tu, không biết huynh đài tôn tính đại danh? !
- Ha ha, chưa nói tới cái gì tôn tính, ta cũng là một kẻ tán tu, Vương Thượng!
Vương Thượng kia cười hắc hắc, cùng kí khế ước với Chu Báo, ít nhất trước khi lần thăm dò di tích Thạch Nhai Tông này chấm dứt, hai người chính là đồng đội, hơn nữa còn là loại đồng đội có thể tín nhiệm lẫn nhau nữa.
- Khế ước này có chút ý tứ, bên trong ẩn chứa lực lượng thần bí, tuy rằng chỉ có một đám, nhưng lại hoàn toàn khác với hệ thống lực lượng hiện giờ, ngược lại là có chút cùng loại với lực lượng thời đại Viễn Cổ Chư Thần, Vương Xà cũng đã nói, loại khế ước này là được truyền lưu từ thời đại Viễn Cổ Chư Thần tới nay đấy, xem ra, lực lượng của Viễn Cổ chư thần, đích thật có chút cổ quái!
Thạch Nhai Thành khác với thành trì của Tiên Giới thông đạo, bên trong có rất nhiều mảnh vỡ không gian, bởi vậy, lần này di tích mở ra, tuy rằng hấp dẫn vô số tu sĩ đến đây tìm tiên duyên, nhưng sau khi vào thành, lộ ra có chút không đủ.
Cũng đúng dịp, hai người Chu Báo và Vương Thượng mới vừa tiến vào Thạch Nhai Thành, di tích Thạch Nhai Tông liền vừa vặn mở ra.
Cái gọi là di tích mở ra, kỳ thật chính là không gian của di tích sinh ra chấn động, sinh ra một thông đạo với chủ không gian của Tiên Giới, chỉ là thông đạo này cũng không phải chỉ có một, mà là vô số, bộ dáng của mỗi một lối đi lại không giống nhau, có một ít thông đạo chính là một cái lỗ đen, có một ít là một đạo quang mang, còn một số vậy mà trực tiếp nứt toát ra trong vách đá, cũng không phải trường hợp cá biệt gì cả.
Hai người Chu Báo và Vương Thượng cũng không do dự, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, liền đi vào một thông đạo trong đó.
Trước mắt vốn tối sầm lại, sau đó lại sáng ngời, khi hết thảy hiện ra trước mắt hai người, bọn hắn đều âm thầm hít một hơi khí lạnh.
Ở trước mắt bọn hắn, chính là một thế giới nghiền nát, hoặc là nói, là một tán phiến sau khi thế giới nghiền nát.
Pháp tắc đã hoàn toàn bị nghiền nát, không gian thập phần rách nát.
Nửa treo trên không trung, có núi, có nước, có cây, còn có thi thể.