- Lẽ nào Linh Tiêu Điện thực vội vàng như vậy? Phải biết rằng, bọn họ vì đạt được Thái Uyên Thiên chí ít chuẩn bị một nghìn năm. Hiện tại Bích Lạc Bí Cảnh còn khó lường hơn Thái Uyên Thiên, bọn họ chí ít cũng cần một ít thời gian chuẩn bị chứ?
- Chính là bởi vì bọn họ tại Thái Trắc Thiên chuẩn bị thời gian quá lâu, tất cả đều sung túc, cho nên mới trong thời gian ngắn nhất hạ thủ đối với Bích Lạc Bí Cảnh. Phải biết rằng, mưu đoạt một trong Tam Thập Tam Thiên, tuyệt đối không phải một chuyện có đủ nắm chắc. Linh Tiêu Điện khẳng định cũng nghĩ qua nếu như xuất hiện ngoài ý muốn. Bích Lạc Bí Cảnh nói không chừng đã sớm liệt vào danh sách dự bị của bọn họ!
Nói đến đây, Thanh Linh thở dài một hơi:
- Loại chuyện này, nếu đã bại lộ, đương nhiên là tiên hạ thủ vi cường, bằng không, lẽ nào thực chờ Tiên Cung các ngươi, còn có Tuyết Sơn Đại Luân Tự, Long Lôi Cung, Dao Trì, bốn cỗ thế lực này phản ứng qua, liên thủ phản chế hay sao?
- Có lý!
Một phen phân tích này của Thanh Linh, Chu Báo là liên tục gật đầu, trong lòng cũng chịu phục, nhân gia này phân tích có đạo lý rõ ràng, có thể nói là từ từ châu ngọc, thật lộ ra bản thân nghĩ nông cạn hơn nhiều.
- Nếu muốn mưu đoạt bổn nguyên của Bích Lạc Bí Cảnh, ta nên làm như thế nào?
- Cái này nhờ vào ngươi, con mắt là của ngươi. Hiện tại ngươi tu vi quá thấp, dựa vào lực lượng của chính mình mưu đoạt bổn nguyên quả thực chính là chuyện cười. Cơ hội duy nhất của ngươi là con mắt kia.
- Con mắt kia sao?
Trong lòng Chu Báo khẽ động, tiến nhập Bích Lạc Bí Cảnh một tháng, hắn vẫn đang nghiên cứu song nhãn kỳ dị, có chút tâm đắc.
Mà càng đối với song nhãn có tâm đắc liền càng hiếu kỳ đối với vận dụng. Một tháng này, con mắt đã cho hắn nhiều kinh hỉ, Kinh Cức Luân Hỏa Hồng Tình dĩ nhiên có lĩnh vực của mình.
Chu Báo kỳ thực cũng không biết cái gì là lĩnh vực, chỉ là địa phương bị hồng quang bao trùm kia gọi là lĩnh vực. Lực lượng tốc độ, linh giác của bản thân đều tăng gấp mười lần. Còn cường độ thân thể, năng lực khôi phục cũng phải tăng hơn mười lần. Lĩnh vực này phối hợp với không gian quyền ý đủ để cho thực lực lực của hắn tăng lên đến mấy trăm lần.
Đây cũng không có khoa trương, Hỏa Hồng Tình triển khai lĩnh vực, năng lực cận thân giao chiến của hắn đề thăng tới một trình độ đủ để xưng là biến thái. Cái khác, khi bạo kích sản sinh, hắn có cảm giác quyền đầu của mình có thể phấn toái chân không.
Đương nhiên chỉ là cảm giác, hắn có thể một quyền đem không gian chướng phách khai. Thế nhưng muốn chân chính phấn toái không gian, đem tất cả hóa thành hư vô còn cần một đoạn đường rất dài.
Thế nhưng nếu như lấy chiến lực của Bạch Hổ làm thước đo, cho dù hắn có thủ đoạn ẩn dấu, lại một lần nữa rơi vào không gian quyền ý của mình, Chu Báo tự tìn hoàn toàn đem hắn oanh sát, không để lại một chút sinh cơ. Đây chỉ là một trong nhiều loại công năng của Hỏa Hồng Tình.
Tựa như lúc trước hắn ở trước mặt Thanh Linh biểu diễn, trong lĩnh vực của Hỏa Hồng Tình, uy lực Thương Cưu Trảo có thể bị đề thăng vô hạn. Cho dù là đối mặt Thanh Linh gần với Chân Tiên cường giả, một trảo đánh xuống có thể đem thần hồn của đối phương rút ra. Đương nhiên, trong đó có nguyên nhân thần hồn của Thanh Linh cùng thân thể phù hợp. Thế nhưng Chu Báo tin tưởng, cường giả Thông Huyền bí cảnh bình thường là không đỡ nổi một trảo.
Tiếc nuối là tất cả chỉ có thể phát sinh tại một địa phương, đó chính là lĩnh vực! Đúng, tất cả hiệu quả này chỉ có thể phát sinh trong phạm vi bao trùm của hồng quang.
Tuy rằng lĩnh vực của Hỏa Hồng Tình đủ lớn. Khi đến cực hạn, hồng quang chói mắt kia cũng sẽ biến mất. Thế nhưng ban đầu, hồng quang yêu diễm kia vô luận ra sao cũng không lừa được người.
Do đó muốn vận dụng lĩnh vực của Hỏa Hồng Tình không thể sử dụng bừa bãi, đối với địch nhân tất phải giết chết mới có thể dùng. Bằng không dùng một chút liền lộ ra ngay.
Tuy rằng lĩnh vực của Hỏa Hồng Tình này trừ hai điểm trước, còn có diệu dụng khác, thế nhưng cũng có chút yếu, ăn thì chán mà bỏ thì tiếc.
Hơn nữa, một tháng này, lĩnh vực Kinh Cức Luân của Hỏa Hồng Tình rốt cuộc đạt tiểu thành. Thế nhưng ngoại trừ lĩnh vực này, hắn thật đúng không có phát hiện công dụng gì khác của Hỏa Hồng Tình.
Hiện tại nghe Thanh Linh nói, Chu Báo suy tư tỉ mỉ, lại một lần nữa vận chuyển Hỏa Hồng Tình, hồng quang yêu mỹ mọc lên. Thế nhưng lúc này, Chu Báo cũng không có đợi nó lan rông, hay đem lực chú ý của mình phóng tới hồng quang đang mở rộng, mà toàn tâm toàn ý đem thần hồn của mình, chìm đắm trong Hỏa Hồng Tình mênh mông kia.
Trong hư không, kim hồng giao nhau tập trung ở trong mắt. Vụ khí nhàn nhạt bao phủ, đây là tình hình hiện tại của hỏa hồng không gian.
Theo thần hồn của Chu Báo chìm đắm tiến nhập, không gian này không có dị động gì. Kim hồng sắc ánh mắt mọc lên phảng phất như không động đậy được.
Chu Báo nhẹ nhàng thở dài, đem toàn bộ lực chú ý của mình đặt lên đôi mắt treo cao trong hư không, muốn từ đó đạt được một chút gợi ý.
Khi lực chú ý của Chu Báo hoàn toàn tập trung trên đôi mắt. Mới bắt đầu con mắt kia tập trung cũng không có phản ứng. Thế nhưng lúc này Chu Báo cũng không có bởi vì nó không có phản ứng đã đem lực chú ý dời đi. Ngược lại đem lực chú ý của mình gắt gao dán trên đôi mắt, lấy tinh thần lực của mình, từng tấc một quan sát. Rốt cục, ba canh giờ, hắn phát hiện một chỗ khác biệt.
Con mắt treo trên không trung này, cùng cấu tạo Hỏa Hồng Tình của mình trên cơ bản là nhất trí. Đó là hắc văn xung quanh con ngươi kia giống với bụi gai xung quanh con mắt của hắn. Duy nhất khác nhau chỉ là tại trung tâm mắt tựa hồ có một cổ năng lực kỳ dị đang rung động.
Chu Báo nào dám chậm trễ, tỉ mỉ dùng thần niệm của mình thăm dò, cảm ứng, chuẩn bị nửa ngày, rốt cục xác định, đó là phù văn.
Không phải là một, mà là chín! Chín đạo phù văn quấn lấy nhau, phảng phất như một đoàn hợp lại một chỗ, cũng không nhúc nhích.
Đúng, hợp lại một chỗ, không thể nói là dung hợp, cũng không thể nói là tại một chỗ, mà giống như viết chữ trên một tờ giấy trắng. Sau đó mặt trên lại viết một chữ, rồi tiếp tục viết đến chín, như vậy kết quả chính là cho dù dễ nhìn cũng không nhìn ra là đang viết cái gì.
Thấy tình hình này, Chu Báo cũng sững người một chút, vận dụng thần niệm của mình tỉ mỉ cảm nhận một phen. Mới loáng thoáng hiểu rõ dáng dấp của phù văn. Thế nhưng đến tột cùng đại biểu cái gì, hắn cũng không biết.