Mặt khác, ngươi cũng biết, nơi này là địa bàn của ta. Ta mặc kệ các ngươi đến tột cùng là đánh chủ ý gì. Thế nhưng tại chỗ của ta xây một kiến trúc lớn như vậy, các ngươi thấy thỏa đáng sao?
Chu Báo hỏi.
- Ta nghĩ ngươi hiểu lầm, chúng ta ở chỗ này muốn xây kiến trúc như vậy. Cũng không phải cho chúng ta, mà là cho ngươi, Trấn Hải Cung này chính là xây cho ngươi. Khi xây xong, cũng là thuộc về ngươi.
Thấy nét mặt càng lúc càng kinh dị của Chu Báo, Bạch Hổ tiếu ý càng ngày càng đậm:
- Do đó, cũng không có gì không thích hợp cả.
- Xây cho ta?
Chu Báo lặng người một lát, rốt cục phục hồi tinh thần lại, nháy nháy mắt, nghiêm sắc mặt nói:
- Ta nói, các ngươi đến tột cùng đang làm cái gì? Cái gọi là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, các ngươi muốn đánh chủ ý gì?
- Cũng không có chủ ý gì lớn cả, chỉ là muốn cho ngươi nhập cục mà thôi!
Bạch Hổ mỉm cười nhấp một ngum trà, đem sự tình mà mình và Thanh lão thương nghị chậm rãi nói ra.
Chu Báo không nói gì, một mực trầm mặc, thẳng đến hắn nói xong, mới hồi phục lại tinh thần:
- Mẹ nó, các ngươi nghĩ cũng đủ nham hiểm. Dĩ nhiên muốn đem hậu thế của ta tính vào. Nhưng các ngươi đừng quên, hiện tại ta ngay cả một nữ nhân cũng không có, vạn nhất tương lai không sinh được, các ngươi chẳng phải là gảy bàn tính trắng sao?
- Phốc!
Chu Báo lời còn chưa dứt, Tiểu Bạch Hổ một ngụm trà cũng phun ra, trợn mắt ngây ngốc nhìn Chu Báo phảng phất như không có việc gì.
- Ngươi, ngươi, tiểu tử này, ngươi còn quả nhiên là không gì kiêng kỵ a!
Trước đây hắn chỉ nghe qua trù người khác sinh không ra hài tử, chứ chưa từng nghe qua tự trù chính mình bao giờ.
- Hừ, không kiêng kị cái gì. Đâu so được với các ngươi, đem bàn tính đều đánh lên đầu tôn tử của ta. Nhân Hoàng, mẹ nó, Vương bát đản mới muốn làm Nhân Hoàng, chuyện này, ta mặc kệ!
- Không thể nào, cho nhi tử ngươi làm hoàng đế, ngươi còn không thích. Ngươi cũng quá khó hầu hạ rồi.
- Đây không phải vấn đề hầu hạ hay không? Hoàng đế việc này không dễ làm. Nhìn uy phong, kỳ thực rất mệt!
Chu Báo nói rằng:
- Ta cũng không tôn tử của ta chịu khổ.
- Ngươi đừng nghe người khác nói lung tung. Ngươi cũng chưa từng làm hoàng đế, sao biết được chuyện này!
Bạch Hổ hắc hắc cười nói.
- Cho dù ta chưa làm qua, nhưng đã xem qua. Ngươi nhìn mấy nhi tử của Yến Vân Thiên đã nháo thành cái dạng gì rồi. Kẻ nào cũng đều hận không thể đem chính huynh đệ của mình giết chết sạch. Ta nếu dưỡng ra loại nhi tử này a, còn không chờ bọn chúng lớn lên, liền đem tất cả bóp chết sạch cho rồi.
Bạch Hổ không nói được gì nữa.
Xác thực, Nhân Hoàng này là không dễ làm. Sinh hạ nhiều nhi tử, phiền phức sẽ càng lúc càng lớn. Lấy thực lực hiện tại của Chu Báo, coi như là Nhân Hoàng cũng phải nhìn sắc mặt của hắn. Hắn cũng không cần phải vì vị trí Nhân Hoàng này chuốc lấy một nhà không được bình yên.
- Ngươi phải biết rằng. Hiện tại lãnh địa của ngươi là nơi hội tụ Cửu Điều Long Mạch. Cho dù ngươi không muốn cho tử tôn ngươi làm hoàng đế. Thế nhưng ngươi sinh hạ tử tôn mệnh cách đều là cửu cửu chi sổ, mệch cách của chân mệnh thiên tử!
- Vậy thì để lãnh địa này đổi đi!
Chu Báo nhẹ nhàng gõ lên bàn, ngẫm lại, cuối cùng nói.
- Đổi lãnh địa của ngươi?
Ánh mắt Bạch Hổ hơi khẽ động:
- Không được, tiểu tử, chuyện này không thương lượng, cửa ra vào Bích Lạc Bí Cảnh ở chỗ này. Ngươi đem nó đổi đi, sẽ có rất nhiều phiền phức.
- Vậy thì không nên kéo ta nhập cục!
Chu Báo thản nhiên nói:
- Trấn Hải Cung các ngươi định xây dựng thế nào? Nhưng ta đối với cục này của các ngươi không có hứng thú. Ta có kế hoạch của chính mình.
- Ngươi có kế hoạch? Kế hoạch gì?
- Thuận theo tự nhiên. Ta lại không có dã tâm lớn như vậy, có một lãnh địa này, sống bình yên là được. Về phần tranh đấu...
Nhắc tới tranh đấu, Chu Báo lạnh lùng cười:
- Đến bây giờ, ta nghĩ trên đời này, hẳn là không có ai muốn cùng ta tranh đấu đi?
Một câu nói điểm trúng trọng tâm.
Lấy thực lực, uy thế hiện tại của Chu Báo chỉ cần hắn không gây sự. Trong thiên hạ này, thật đúng là không có ai, hay thế lực nào đến trêu chọc hắn. Đương nhiên, hắn còn có kẻ địch như Diệp Thanh Thiên. Bất quá hiện tại Diệp Thanh Thiên bọn họ đang bị Linh Tiêu Điện truy sát. Ốc còn không mang nổi mình ốc, chính là chó nhà có tang. Tại lần đầu tiên thất thủ, tuyệt không dễ dàng trở lại. Trên thực tế, coi như là bọn họ trở lại. Chu Báo cũng không sợ, có thể nói, hiện tại Chu Báo hầu như không có nỗi lo về sau nào cả. Chỉ chờ tu luyện đạt đến hỏa hầu, đủ để sáng tạo một thế lực cùng Vương gia, Lý gia, Thiên Long Đạo, Minh Nghĩa Kinh Viện, loại thiên niên thế gia, cao môn đại phái như vậy đang ngang hàng. Nếu vận khí tốt mà nói, thậm chí có thể hùng bá mấy vạn năm, về phần vị trí bỏ đi Nhân Hoàng kia, thật đúng là đối với hắn chẳng đáng gì.
Nghe lời nói thuyết phục này của Chu Báo, Bạch Hổ cũng hiểu được thật sự là không còn gì để nói. Nếu có thể nắm giữ một châu, thậm chí càng nhiều địa bàn, thì cần gì phải tranh đoạt ngôi vị hoàng đế như ngồi trên miệng núi lửa kia? Đầu óc bị hỏng sao?
Bất quá Bạch Hổ trước khi đến, đã dự liệu được sẽ có kết quả như vậy, bởi vậy lúc Chu Báo cự tuyệt chỉ là cười cười:
- Nghe nói, ngươi đã luyện thành Định Phong Châu, đợi được nguyên khí như thủy triều lên, sẽ tiến Bích Lạc Bí Cảnh?
- Không sai!
Chu Báo mỉm cười, sự tình hắn tiến nhập Bích Lạc Bí Cảnh, không gạt được ai.
- Thế nào, Bạch Hổ đại nhân, Định Phong Châu này của ta ổn chứ?
- Thuần Dương pháp khí?
Bạch Hổ mạnh mẽ cả kinh, nhìn thanh sắc hạt châu cỡ quả trứng huyền phú trước mắt Chu Báo. Thuần Dương khí dày đặc từ trên hạt châu phát ra.
Từng đợt hùng hậu vô bì.
- Chỗ ngươi có nhiều Thuần Dương khí như vậy?
Hắn kinh dị nói.
Trên Định Phong Châu này lộ ra Thuần Dương khí nồng đậm, lập tức khiến Bạch Hổ cả kinh.
- Tại Thái Uyên Thiên ngẫu nhiên có được một kiện Thuần Dương pháp khí, có nó sau này Bích Lạc Bí Cảnh kia, ta liền ra vào như thường!
Chu Báo cười nói:
- Về phần sự tình long mạch chó má gì đó, ta cũng không phải cùng ngươi nói giỡn. Nếu như các ngươi thực đối với Nhân Hoàng vị cảm thấy hứng thú, không ngại tìm một kẻ tới tiếp quản nơi này. Ta yêu cầu không cao, chỉ cần có thể tự do xuất nhập Bích Lạc Bí Cảnh liền tuyển dụng!
- Ta sẽ đem ý tứ của ngươi chuyển cho lão Thanh trùng.
Bạch Hổ gật đầu, nói đến đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn đứng dậy cáo từ, Chu Báo đưa hắn tiễn ra ngoài.