Thông Thiên Đại Thánh

Chương 443: Chương 443: Mưu đoạt cổ bảo. (3)






Tiểu Báo Tử nhận thấy, Bắc Nguyên bị hủy diệt lúc này đây, trên thực tế là cũng được hắn tính toán tốt rồi. Từng bước một ép Bắc Nguyên đến tình trạng này, mà thời tiết cuồng bạo phong tuyết lúc này đây, chỉ là hắn đang chờ đợi một cái cơ hội mà thôi. Bởi vì lúc trước đã chuẩn bị đầy đủ, cho nên chỉ cần đợi đến khi thời cơ tới. Vì chuẩn bị thời cơ hắn đã làm cho thảo nguyên Bắc Nguyên ở phương bắc tồn tại sừng sững một vạn năm tan thành mây khói, thậm chí vong tộc diệt chủng.

Nhân vật như vậy, trong lòng Tiểu Báo Tử ngoại trừ kính phục ra, còn có một nỗi hiếu kì.

- Có lẽ, ta tìm hiểu thêm một chút về phong thái của vị tổng đốc đại nhân cũng không phải là một việc xấu!

Trong lòng Tiểu Báo Tử bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ như vậy, mạnh mẽ dừng bước.

- Ừm cũng nhân cơ hội này, càng hiểu biết thêm một chút đối với cổ bảo và chuyện tình của Tiên Cung cũng không phải là một chuyện xấu!

- Ta nghĩ ngươi sẽ không đến chứ.

Trong bóng đêm, Kim Ngọc Tuyền lẳng lặng đứng ở trên tường thành cao lớn của thành Tần Lăng, nhìn Tiểu Báo Tử từ phí xa đi tới, trong mắt hiện lên vẻ mỉm cười, sau đó lại thấy được cái nhẫn đeo trên tay Tiểu Báo Tử.

- Ngay cả nhẫn mà tiểu tử Xà Vương đó cũng đưa cho ngươi, xem ra thương thế của hắn thật không nhẹ!

- Nói không chừng, sau khi thương thế của hắn lành lại, cũng là lúc hắn bước chân vào Thông Huyền Cảnh cũng nên!

Tiểu báo tử nói.

- Đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi thôi, ta cũng rất muốn biết một chút về cổ bảo trong truyền thuyết này!

- Có ý tứ, ngày hôm qua bộ dạng của ngươi vẫn là một mực không muốn biết, hiện tại lại nóng lòng muốn biết. Rốt cục là cái gì có thể khiến cho ngươi thay đổi nhiều như vậy chỉ sau một đêm?

- Ta chỉ là cảm thấy lời ngươi nói không sai, Tu luyện chi đạo chính là làm chuyện nghịch thiên, nếu mà không có vài phần dũng khí, vài phần ngoan cường, thì làm sao có thể bước tiếp trên con đường này đây? Ta nhận lời với ngươi không phải là vì thù lao, cũng không phải vì cổ bảo. Đơn thuần chỉ là vì mài luyện tâm tính của ta mà thôi!

- Tốt, Vương Xà quả nhiên không có nhìn lầm người!

Kim Ngọc Tuyền cười ha ha nói.

- Vậy chúng ta đi thôi, còn cách vài trăm dặm nữa mới đến nơi!

Khi nói chuyện, thân hình vừa động cả người giống như tên rời cung, vọt tới hướng bắc, đảo mắt đã biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Tiểu báo Tử khẽ cười, trên người thanh quang chợt lóe. Một đạo thanh sắc kiếm quang bay ra, phát ra một tiếng “ xoát” liền bay ra xa vài dặm, bỏ lại Kim Ngọc Tuyền phía sau.

- Ngự Kiếm phi hành?

Lão Kim Kê đang toàn lực phi hành chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, sau đó liền thấy một đạo thanh sắc kiếm quang bay sát qua người mình, phi thẳng lên trời cao, ẩn vào trong mây mù! Trong mắt của hắn hiện lên vẻ cực kì sợ hãi.

- Lão Kim Kê, đừng có dùng đồ kinh công bỏ đi đó, còn vài trăm dặm nữa mới đến nơi!

Thanh âm của Tiểu Báo Tử từ rất xa vọng vào trong tai của Lão Kim Kê, lúc này Lão Kim Kê mới hồi phục lại tinh thần.

- Tiểu Tử này, quả nhiên là ba ngày không gặp phải nhìn bằng cặp mắt khác, lại có thể trở thành kiếm tu!

Trên người Kim Ngọc Tuyền hiện lên một tầng quang mang màu vàng, cũng không biết thân thể có hành động gì, cả người lên bay lên không.

- Bản thân ta muốn nhìn một chút, kiếm tu ngự kiếm phi hành có nhanh như trong truyền thuyết hay không.

Hắn lẩm bẩm, thân thể hóa thành một đạo kim quang, cũng bay vào trong mây giống như Tiểu Báo Tử, gắt gao đuổi theo thanh sắc kiếm quang của Tiểu Báo Tử.

Đây là lần thứ hai Tiểu Báo Tử chân chính phi hành.

Lầm đầu tiên là hắn bị Huyết Vô Nhai bắt, mang theo hắn rồi dùng huyết dương phi hành, khi đó hắn chỉ là một tên tiểu hài tử cái gì cũng không biết mà thôi, tuy rằng ra vẻ trấn định nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Sau này học được Thừa Long Ngự Phong Quyết, lấy công lực cùng với trình độ lý giải công pháp hiện tại của hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể phi hành trong khoảng ba mươi trượng tương đương với chín mươi thước trong không trung mà thôi. Muốn làm được như lời nói trong khẩu quyết, vẫn còn phải tu luyện lâu lắm, sao có thể làm được như hiện tại. Ngự kiếm bay thẳng lên trời cao, bay lượn cực nhanh.

Lúc mới bắt đầu Tiểu Báo Tử còn có chút không quen, bởi vì ngự kiếm phi hành vô luận là tốc độ hay là độ cao, cũng không phải Thừa Long Ngự Phong Quyết có thể sánh bằng.

- Tiểu tử, đến tột cùng ngươi là dạng quái thai đến từ nơi nào. Như thế nào lập tức lại có thể biến thành kiếm tu?

Kim Ngọc Tuyền điều khiển đạo kim quang bay ở phía sau, hướng về phía hắn lên tiếng.

- Ha Ha, là do ngươi không biết đấy thôi. Ta vốn là kiếm tu mà.

Tiểu Báo Tử ha ha cười nói.

- Chỉ là trước kia không thể ngự kiếm phi hành thôi!

- Kiếm cái gì mà kiếm, trên giang hồ có ai mà không biết ngươi dùng chùy chứ!

Kim Ngọc Tuyền thấp giọng mắng, trên giang hồ bây giờ Tiểu Báo Tử cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm, lời đồn đại của hắn trên giang hồ cũng rất nhiều. Tất cả mọi người đều biết vũ khí của hắn chính là một cặp Thiết chùy, tinh thông quyền pháp, hơn nữa đã cô đọng ra quyền ý, trên người còn có một bộ pháp khí uy lực cực lớn. Nhưng mà chưa từng nghe nói qua hắn có sử dụng phi kiếm, hơn nữa còn là một kiếm tu có thể ngự kiếm phi hành hơn vạn năm chưa từng xuất hiện.

- Đó là Chu Báo, bây giờ ta không phải là Chu Báo, bây giờ ta là Hiểu!

Tiểu Báo Tử thản nhiên nói, khuôn mặt của hắn hiện lên một nụ cười cổ quái:

- Ta là Hiểu, không phải là Chu Báo của Ô gia!

Kim Ngọc Tuyền im lặng, cảm thấy lời của Tiểu Báo Tử nói cũng đúng, sau khi Tiểu Báo Tử hóa thân thành Hiểu, đúng là có một tiểu kiếm màu xanh biết, kiếm pháp cũng không tệ lắm.

Thấy Kim Ngọc Tuyền không nói gì, Tiểu Báo Tử nói:

- Lão Kim Kê, không bằng chúng ta đua xem, thử xem là cương khí của ngươi nhanh hay là ta ngự kiếm nhanh?

- So cái rắm á, ai có thể so sánh với lực công kích và tốc độ của kiếm tu được!

Kim Ngọc Tuyền có chút oán hận nói,

- Ta thấy ngươi ngự kiếm vẫn còn có chút vụng về, chắc là mới luyện thành ngự kiếm không bao lâu, nhân cơ hội này làm quen nhiều một chút với kiếm của ngươi đi, không cần làm mấy chuyện nhàm chám đó!

Tiểu Báo Tử không cãi được một câu, buồn bực một trận, kiếm quang nhất thời đại thịnh, đẩy nhanh tốc độ lên ba thành, bỏ Kim Ngọc Tuyền ở phía sau.

- Ài, đúng là người trẻ tuổi, thật sự là dễ xúc động. Cho dù là ngự kiếm phi hành, cũng không cần tiêu hao tu vi sao. Ngươi làm như vậy, cho dù đến nơi cũng phải nghỉ ngơi một hồi, sẽ làm chậm trễ thời gian.

Kim Ngọc Tuyền bất đắc dĩ cười, cũng không thèm quản hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.