Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1045: Chương 1045: Mưu kế ác độc




Người từ Thất Thần Vực đến? Tiên khí? Người này đã tìm được Ngọc Nam Thiên, còn phát hiện tung tích của hắn?

Chu Báo trong lòng nghĩ, nhìn mà đến từ xa xa cấp tốc đi đến, con mắt trợn lớn.

- Coi như là ngươi tìm được Ngọc Nam Thiên, dĩ nhiên dám tới một mình, lẽ nào hắn không biết Ngọc Nam Thiên có tiên khí sao? Hay là hắn có gì dựa vào?

Truy sát một người thân hoài tiên khí, không phải một chuyện có thể dễ dàng chiếm tiện nghi như vậy. Không thể sẽ bị đối phương phản phệ sao? Giống như là hiện tại, ngươi để Chu Báo một mình đuổi theo giết Ngọc Nam Thiên, Chu Báo cũng sẽ không nguyện ý, bởi vì hắn căn bản là không biết kiện tiên khí trên người Ngọc Nam Thiên kia là cái gì. Có công dụng gì, ngươi đem hắn đuổi theo giết Diệp Thanh Thiên, hắn thật ra lại nguyện ý.

Lúc này, bóng người đã vọt đến phụ cận, Chu Báo cũng thấy rõ dáng dấp của hắn, là một yêu tiên khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng ngũ đoản, thập phần nhỏ gầy. Hai tay có mười sáu ngón, mỗi ngón đều phảng phất như càng cây khô cạn, xấu xí, lộ ra khí tức nguy hiểm vô cùng.

- Nhị kiếp Chân Tiên? Vừa mới đến một Tôn Giả, hắn dựa vào cái gì a?

Khi Chu Báo thấy rõ tu vi của người này, hơi nao nao, người này bất quá là nhị kiếp Tôn Giả, phóng tới Thất Thần Vực thật có thê hô phong hoán vũ. Thế nhưng tại đây yêu tiên nhiều như cá lòng tong, còn không thể coi là nhất hào nhân vật, sao lại có lòng tin lớn như vậy.

Rất nhanh, hắn liền có được đáp án.

Tên yêu tiên kia đi tới gần, tìm kiếm một chút, không có phát hiện gì, lại cũng không rời khỏi, cũng không nổi giận, ngược lại nét mặt hiện lên một tia cười nhạt trào phúng. Từ bên hông kéo ra một túi nhỏ, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái túi, hơn mười sinh vật kim sắc phảng phất như con giun từ bên trong chui ra, cấp tốc tản ra bốn phía.

Đó là động vật gì?

Thấy hơn mười con giun kia đi ra, trong lòng Chu Báo căng thẳng, thân thể co rụt lại, hoàn toàn trốn đến khe hở bên trong tảng đá. Chỉ chốc lát sau, hắn liền cảm giác được rõ ràng, từ trên người sinh vật này từng đợt ba động nhỏ hướng trên người mình đảo qua, phảng phất như đang dò xét, bất quá Chu Báo vận khởi Thiên Xà Liễm Tức Thuật, cũng không có phát hiện cái gì dị thường.

- Giỏi thật, đây là động vật quỷ gì vậy, Linh Giác ba động không chỉ có phạm vi rộng, lại có thể bảo trì thời gian rất lâu, hơn mười con sinh linh này phát ra Linh Giác dò xét hầu như có thể bao trùm phương viên mấy nghìn dặm dưới đáy biển này. Thậm chí có thể thâm nhập phạm vi trăm trượng dưới lòng đất, còn có thể bảo trì thời gian rất lâu, dưới loại sinh linh này dò xét, chỉ cần là sinh linh cho dù tản mát ra một chút khí tức cũng sẽ bị phát giác.

Quả nhiên, mấy lần hô hấp, yêu tiên kia phảng phất như phát hiện cái gì, cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ hướng một chỗ san hô thật lớn chui xuống.

- Xôn xao...

Một đạo hắc quang hiện lên, đem nó kích lui ra ngoài, hắc quang này vừa lướt qua, trong lòng Chu Báo rung động kịch liệt.

Khí tức tiên khí, lại một lần nữa, Chu Báo cảm ứng được khí tức tiên khí. Sau đó, hắn thấy được hình dáng của kiện tiên khí được Ngọc Nam Thiên coi là trân bảo, vẫn cất dấu không cho ai nhìn thấy kia.

Đó là một hắc sắc ngọc bàn, huyền phù ở trong nước. Xung quanh hắc sắc ngọc bàn này, dòng nước bị hắc sắc quang mang bức mở, không thể tới gần.

- Mẹ nó, hóa thân này của lão tử là Thái Cổ Thực Long Thu, không có Hỏa Hồng Tình, bằng không sẽ nhìn rõ hơn một chút.

Tiên khí a, uy lực vô cùng a!

Ai không muốn, coi như là Chu Báo đã có hai kiện tiên khí, thế nhưng khi đối mặt với kiện tiên khí này vẫn khó có thể áp chế tham niệm cực đoan trong lòng.

Khắp hải vực dưới ngọc bàn chuyển động, đều ngưng tụ thành một đoàn, hoặc giả trong một mảnh hải vực này thời gian như dừng lại.

- Không được, không thể như vậy, thứ này là khoai lang nóng phỏng tay, cầm cũng không thể dùng. Có trời mới biết Linh Tiêu Điện có ở trên động tay chân gì không. Ta không phải yêu tiên, không thể cả đời ở trong biển. Nếu như hiện tại đem thứ này đoạt lấy, bị Linh Tiêu Điện phát giác, không thể sớm cùng Linh Tiêu Điện ngả bài!

Trong lòng Chu Báo âm thầm suy xét, hôm nay thứ tốt đạt được nhiều rồi. Hắn không thể một mình chiếm sạch. Đặc biệt đồ vật như vậy, chỉ có đứa ngốc mới vào lúc này cướp đoạt.

- Dát dát dát dát dát!

Yêu tiên kia thấy hắc sắc ngọc bàn, trên mặt lộ ra mừng như điên.

- Rốt cục chịu đi ra rồi sao? Rốt cục không trốn được nữa?

Khi nói, ngón tay cổ quái kia của hắn chỉ xuống, lại chui vào trong túi gấm.

- Ngươi thật lướn mật, lại dám một mình tới tìm ta.

Theo tiếng nói, thân hình Ngọc Nam Thiên dần dần hiển hiện ra. Vài ngày không gặp, Ngọc Nam Thiên ngoại trừ tái nhợt hơn một ít, tóc có chút tán loạn, ánh mắt có chút tang thương. nếu không phục ngay từ đầu, hình tượng tự cao tự đại thành thục rất nhiều.

- Ta lá gan luôn luôn rất nhỏ.

Yêu tiên kia nhìn hình dạng của Ngọc Nam Thiên, trong mắt trào phúng càng đậm.

- Tiểu tử, ngươi cũng đừng ở trước mặt ta giả bộ. Ngươi nghĩ rằng ta không biết đánh rắm sao. Lúc trước ngươi bị thương nặng, chỉ là đem thương thế của mình cưỡng chế mà thôi. Lại bị một cái Thái Âm Chân Lôi của Cổn long Vương, dù có tiên khí bảo hộ, thế nhưng cũng đẫ đến mức mỡ khô dầu cạn, còn làm bộ hư nhược như vậy, lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Ngươi chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.

- Thái Âm Chân Lôi, thì ra vừa rồi gọi là Thái Âm Chân Lôi. Hẳn là một loại lôi pháp nào đó, nghĩ không ra uy lực dĩ nhiên cường đại như vậy. Xem ra trở lại hảo hảo nghiên cứu lôi pháp một phen.

Mũi nhọn nghe yêu tiên này nói, trong lòng thầm nghĩ.

- Hừ, Thái Âm Chân Lôi uy lực tuy rằng lớn, thế nhưng ta có tiên khí bảo hộ, nó còn chưa tổn thương được ta.

- Ha ha ha ha ha ha!

Yêu tiên kia lại là một trận cuồng tiếu.

- Ngươi thật gian xảo, thế nhưng ngươi lừa được người khác, chứ không gạt được ta. Tuy rằng ta không ở phụ cận Cổn Long Vương cung giám thị hắn phát động Thái Âm Chân Lôi, nhưng ngươi căn bản là không kịp tế khởi tiên khí, sau này mặc dù nhờ tiên khí thoát được một mạng. Nhưng cũng đã bị thương nặng. Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Hiện tại ngươi còn dám cưỡng ép phát động tiên khí, ta thấy ngươi thực sự là không muốn sống?

- Phải không? Vậy ngươi không ngại đến thử xem. Nhìn xem ta có dám hay không?

- Ta không cần thử, chỉ cần ở đây chờ là được. Ta xem ngươi có thể đỡ được bao lâu nữa, đợi ngươi hao hết khí lực, ta tự nhiên sẽ tới tiếp thu tất cả của ngươi, ha ha ha ha ha ha...

Lại một trận cười ngạo mạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.