Thông Thiên Đại Thánh

Chương 390: Chương 390: Nhất Chùy Phúc Địa!




Quan trọng nhất chính là ở Tây Bắc Mậu Giang, địa thế tây cao đông thấp, chênh lệch rất lớn, nước chảy lao nhanh xuống, chỉ có những thuyền phu sinh ra và lớn lên ở đó mới có thể đưa thuyền an toàn đi qua, nếu không thì căn bản không có cách nào cả, đây cũng là một cửa khó khăn nhất trong lần áp vận lương thảo này của Tiểu Báo Tử, hiện giờ sau khi Tiểu Báo Tử biết được có khả năng có người muốn đánh chủ ý lên lương thảo liền điều trả những nơi hiểm yếu ở con sông này một lần, cuối cùng đưa ra một kết luận, Mậu Giang là nơi rất tốt để động thủ.

Bởi vì nước chảy chảy xiết, cũng không có gì bám trụ, trên mặt sông lại có thủy phỉ, cho nên bờ sông này cũng không hề có người qua lại, thập phần hoang vu.

Nói chung, từ Khánh Châu đến Vân Châu Đan Dương quận, mọi người cũng không nguyện ý chọn con đường này, đây là nơi nhanh nhất để thông qua Mậu Giang, nhưng Tiểu Báo Tử lại không có cách nào, toàn bộ Mậu Giang, chỉ có một nơi nước chảy nhanh nhất này là có cầu, còn nơi khác đều là đò qua sông, đây cũng không phải là thuyền lớn như ở kiếp trước của Tiểu Báo Tử, một thuyền đi qua sẽ giải quyết được tất cả vấn đều, trên mặt sông này tất cả đều là thuyền nhỏ, nhiều lương thảo như vậy, dùng thuyền nhỏ vận qua sông, vậy thì phải tốn bao nhiêu thời gian?

Hơn nữa, vận chuyển một thuyền lại một thuyền rất dễ xảy ra vấn đề, chỉ cần người ta động tay động chân ở đáy thuyền, Tiểu Báo Tử võ công mặc dù cao, nhưng cũng không phải ba đầu sáu tay, ở trên mặt nước, cũng không quản được nhiều thuyền như vậy.

Nếu như không vượt qua Mậu Giang thì phải làm sao? Vậy thì phải đi đường vòng, thời gian một tháng căn bản không đủ, cho nên, hiện giờ lựa chọn duy nhất của hắn chính là cây cầu trên mặt sông Mậu giang kia, trước khi lên đường, hắn đã điều tới một nửa thân vệ doanh cùng hắn áp vận lương thảo đến đây, đồng thời còn bảo Mậu Giang phủ phối hợp, ở hai bên cầu phân biệt lập ra hai cái đại doanh.

Đúng vậy, hai tòa đại doanh!

Tiểu Báo Tử không muốn cho đối thủ bất cứ cơ hội nào, bọn hắn cũng không có bất kỳ cơ hội nào, hai tòa đại doanh đóng tốt, ở bên cạnh sông, có thủ bị binh sinh của Mậu Giang phủ đóng ở trong doanh, mà ở trên mặt sông lại có thủy quân, việc này có thể đảm bảo được trước khi mình đến thì tòa kiều này vẫn bình an vô sự.

Vô luận là ai muốn đánh chủ ý lên nhóm lương thảo này, nhìn trận thể ở bên bờ sông, cho dù là ai cũng phải tự đánh giá một phen.

- Hi vọng bọn chúng không ngu xuẩn đụng lên họng súng của ta.

Trong nội tâm Tiểu Báo Tử thầm nghĩ nói, trong nội tâm kỳ thật vẫn rất yên tâm, nơi này là ở cảnh nội Đại Tấn, cho dù Bắc Nguyên phái người lẻn vào, nhân thủ cũng sẽ không quá nhiều, không nhấc lên được sóng gió gì cả.

Trong khi đang suy nghĩ thì phía trước có tiếng vó ngựa vang lên, một con khoái mã phi nước đại mà đến.

- Đại nhân, là thám mã của chúng ta!

- Để hắn tới đây!

- Vâng!

Người nọ thúc ngựa nghênh tiếp thám mã đang phi ngựa tiến đến phía trước, dẫn hắn tới trước mặt Tiểu Báo Tử.

- Tình huống Mậu giang như thế nào? Có dị thường gì không?

- Bẩm đại nhân, không có có dị thường, hai bên cầu, đại doanh đều rất an toàn, Mậu Giang phủ đã phong tỏa phạm vi ba dặm. Người không có phận sự không thể tới gần, đại nhân có thể yên tâm thông qua.

- Rất tốt, chỉ mong ta có thể yên tâm thông qua!

Tiểu Báo Tử cười cười, thúc ngựa mà trước.

Đến gần một hồi, bên tai truyền đến tiếng nước chảy ào ào, mới đầu rất nhỏ sau đó càng lúc càng lớn, đợi đến khi trông thấy đại doanh hai bên bờ, tiếng nước chảy này đã ầm ầm như sấm, âm thanh vang vọng khắp nơi.

- Tiếng nước lớn như vậy?

Tiểu Báo Tử nhíu mày, tuy rằng sớm đã nghe nước Mậu Giang chảy gấp, nhưng nước sông chảy có thể phát ra tiếng động lớn như thế, thật sự đã ngoài dự liệu của hắn.

- Đại nhân, từ tây đến đông, trên mặt sông trong vòng hơn mười dặm, chênh lệch chừng hơn hai mươi trượng, bờ sông lại nhiều nham thạch, cho nên, tiếng nước có hơi lớn một chút!

Một gã binh sĩ quen thuộc tình huống địa phương giải thích nói.

Tiểu Báo Tử gật gật đầu, không nói gì, chỉ thúc ngựa đi về phía trước, xe ngựa bình thường sau lưng đi theo sau hắn, thời gian dần qua tiến về phía đại doanh.

Cùng lúc đó, trong đại doanh cũng có mấy kỵ mã chạy đi, đúng là thân vệ doanh mà trước đó Tiểu Báo Tử đã điều động ra ngoài.

Hai con ngựa chạy vội tới trước mặt Tiểu Báo Tử, lập tức kỵ sĩ phi thân xuống ngựa

- Tham kiến đại nhân.

- Đều là huynh đệ nhà mình, không cần giữ lễ tiết như vậy!

Tiểu Báo Tử cười nói, cũng xuống ngựa nâng hai người dậy

- Thế nào, tình huống vẫn tốt chứ?!

- Hết thảy bình thường

Một gã thân vệ trong nói

- Đại nhân yên tâm, chúng ta nhiều người như vậy, ta cũng không tin, tên nào không có mắt lại đến tìm chúng ta!

Ahhh, ô!

Lời còn chưa dứt, Tiểu Độc ở trước ngựa Tiểu Báo Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng gào thét trầm thấp.

Tiểu Báo Tử thần sắc biến đổi mãnh liệt, Tiểu Độc và hắn có liên hệ tâm hồn, cho nên, sau khi Tiểu Độc phát hiện dị thường lòng của hắn cũng theo đó khẽ động, một loại cảm giác nguy hiểm tràn vào tim.

Thân thể của hắn mãnh liệt một cái, trong mắt tinh quang bắn ra mãnh liệt, quát lạnh một tiếng

- Người nào, lén lén lút lút, đi ra.

Phần phật á!

Theo tiếng quát lạnh này của Tiểu Báo Tử, binh sĩ chung quanh hắn đều lặng lẽ rút binh khí ra, hàn quang bắn ra bốn phía.

Về sau chính là một mảnh tĩnh mịch.

Ngoài trừ tiếng nước chạy như sấm rền và tiếng gió vù vù ra, không còn chút âm thanh nào khác.

Sau nửa ngày, vẫn không có chút động tĩnh nào, những binh sĩ rút ra binh khí, trận địa sẵn sàng đón quân địch kia cả đám đều lộ ra thần sắc cổ quái, nhìn Tiểu Báo Tử, thầm nghĩ.

- Vị đại nhân này không phải chỉ mò mẫm đoán bậy đấy chứ?!

- Ngươi quả thật rất lợi hại, toàn thân khí tức đều che dấu vô cùng hoàn mỹ, nếu không có Tiểu Độc nhắc nhở, ta thật đúng là không thể phát hiện ra ngươi!

Tiểu Báo Tử đợi nửa ngày thấy không có người nào nói chuyện, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, cao giọng nói, tay vừa nhấc, lăng không chụp một trảo về cái ngưu xa phía sau.

Không khí chung quanh mãnh liệt trì trệ, từ trong xe, một đạo bóng đen chậm rãi được nhấc lên, đúng vũ khí mới của Tiểu Báo Tử, thiết chùy màu đen.

Hắc chùy nặng gần hai ngàn cần lơ lửng trong không khí, chậm chạp bay về phía Tiểu Báo Tử, cho dù là tốc độ không nhanh, cho dù thể tích của nó cũng không đến mức quá khoa trương, nhưng chỉ sức nặng gần 2000 cân thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy khủng bố áp bách rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.