- Ngươi nói Ninh Vương?
Ánh mắt Chu Báo lóe lên, như có điều suy nghĩ, nói.
- Thông minh! Chính là Ninh Vương, ngươi như thế nào có thể nghĩ ra?
Đây là vùng Tây Bắc, đất phong hầu tuy nhiều, nhưng căn bản không lãnh chúa nào có thể uy hiếp được ta, vô luận là thực lực hay là thế lực, đều thua ta rất xa, chỉ có Ninh Vương, tên Vương gia này, tính kế người rất nhiều, cũng có xung đột với ta, chỉ là hắn làm việc vẫn cơ mật tại Tây Bắc này nên không tiện công khai xung đột với ta, nhưng vẫn có thể âm thầm gây phiền toái cho ta!
- Đúng thế, chuyện này do Ninh Vương khơi mào!
Trương Nguyệt Lộc nói.
- Chi là trừ cái đó ra, ta còn rõ ràng mưu đồ của Ninh Vương!
- Hắn mưu đồ Tây Bắc?
Chu Báo nghe xong hai chữ mưu đồ, liền giật mình mãnh liệt một cái, nghĩ tới một khả năng, kết hợp với đủ loại manh mối trước kia, ánh mắt Chu Báo bắt đầu biến chuyển mãnh liệt.
- Tên gia hỏa này muốn mưu đồ Tây Bắc?
Trương Nguyệt Lộc nhẹ gật đầu, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia tán thưởng.
- Đúng vậy, Ninh Vương đích xác có mưu đồ với Tây Bắc, hắn âm thầm mua một ít lãnh địa của vài lãnh chúa thực lực yếu kém, hắn muốn đem những lãnh địa này làm của riêng, hợp tác cùng Côn Lôn sơn, muốn Côn Lôn sơn làm hậu thuẫn vũ lực cho mình, kiếm chỗ đứng tại Tây Bắc, hòng độc bá vùng đất Tây Bắc này!
- Độc Bá vùng đất Tây Bắc này?
Chu Báo nghe xong, cười lạnh, nói.
- Thế nên ta là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hắn rồi!
- Đúng vậy, nhưng thực lực ngươi tăng tiến quá nhanh, vượt quá dự liệu của hắn, hơn nữa ảnh hưởng càng ngày càng lớn đến vùng Tây Bắc, cho nên hắn muốn sớm diệt trừ ngươi, cũng muốn làm suy yếu thực lực ngươi, hòng thần phục hắn!
Trương Nguyệt Lộc cười nói.
- Độc bá Tây Bắc, hắn như thế nào lại nghĩ đến chuyện như vậy, hắn là hoàng tử Đại Tấn a, mặc dù không phải là thái tử, nhưng là một trong những Vương tử có thực lực mạnh nhất, tương lai không phải không có cơ hội!
Kim Ngọc Tuyền nhíu mày, phảng phất có chút không nghĩ ra, nói.
- Trương Nguyệt Lộc, trước kia ngươi cũng không nói với ta những lời này a!
- Nói cho ngươi làm cái rắm gì, với đầu óc ngươi, vừa nói liền có thể hiểu, thì người khác cười rớt răng rồi.
Trương Nguyệt Lộc lộ vẻ mặt giễu cợt, nói.
- Ngươi đều không rõ, đây là chỗ thông minh của Ninh Vương.
- Thông minh, ta ngược lại không nhìn ra hắn thông minh chỗ nào!
Bị Trương Nguyệt Lộc khích tướng, mặc dù Lão Kim Kê không trở mặt tại chỗ, nhưng sắc mặt cũng không được tốt lắm.
- Vùng đất Tây Bắc này có gì tốt?
- Có cái gì không tốt, nếu như hắn có thể độc bá Tây Bắc này, nếu không thể lập quốc thì hắn cũng không sai biệt lắm với hoàng đế, diện tích Tây Bắc này có thể không thể so với Trung Nguyên, nhưng chỉ cần kinh doanh tốt thì vài thập niên sau, liền có thể trở thành một đại quốc hùng cường như Tây Vực năm đó, không hơn ở Trung Nguyên suốt ngày tranh giành cùng những huynh đệ thâm hiểm kia, không biết lúc nào mới có thể chiếm được chỗ tốt!
Trương Nguyệt Lộc cười lạnh nói.
- Đây mới là chỗ thông minh của hắn, hắn đã nhìn ra mình không có khả năng tranh giành địa vị, cho nên mới buông tha Trung Nguyên, chuyển dời tất cả thực lực đến vùng đất Tây Bắc!
- Ngươi nói cái gì, hắn muốn chuyển dời tất cả thực lực đến vùng đất Tây Bắc?
Chu Báo chấn động mạnh, trong mắt hiện lên hào quang không thể tưởng tượng nổi.
- Thằng này thật sự muốn thống nhất Tây Bắc sao? Chẳng lẽ hắn không sợ Trung Nguyên can thiệp? Cha của hắn cũng không phải nhân vật đơn giản a!
- Cho nên một mực liên hợp với Côn Lôn sơn, hắn mới có thể ẩn tàng vào bóng tối, không có động tĩnh gì lớn, không ngừng âm thầm mờ ám!
Trương Nguyệt Lộc nói.
Thời gian dần qua, con mắt Chu Báo híp lên, suy nghĩ trong chốc lát.
- Ninh Vương này, thời điểm tại Trung Nguyên, tích súc lực lượng cường đại, nếu quá thật muốn đối phó với những lãnh chúa Tây Bắc mà nói, coi như không áp dụng những động tĩnh lớn, cũng có thể rất nhanh thu phục được, Tây Bắc nghèo nàn, nhân khẩu lại thưa thớt, những lãnh chúa này lại là mới đến, căn bản không có tí tẹo căn cơ nào, nếu rắn rít Côn Luân liên hiệp với quân lực Ninh Vương tiến hành chèn ép, thì rất dễ dàng khống chế những lãnh chúa này, buộc phải chuyển nhượng lãnh địa của mình cho hắn, căn bản không có lực phản kháng.
- Đúng vậy a, hắn chỉ cần âm thầm khống chế những lãnh địa này, sau đó giao quyền kiểm soát cho nhân thủ của hắn, chờ thời cơ mà hành động là xong!
Trương Nguyệt Lộc nói.
- Hiện tại phiền toái duy nhất của hắn chính là ngươi, ngươi có thực lực mạnh nhất tại Tây Bắc, cũng khó đối phó nhất, có trí thông minh, khoảng cách lại gần như vậy, nếu hắn làm quá nhiều điều mờ ám, không có khả năng ngươi không biết, cho nên nếu hắn muốn kế hoạch của mình thuận lợi, biến dã tâm của mình thành hiện thực, thì trước hết phải diệt trừ ngươi đầu tiên!
- Xem ra vận khí của hắn thật không tốt, ngay từ đầu đã chọn lầm đối thủ!
Chu Báo cười lạnh một tiếng.
- Muốn khai đao với ta, Ninh Vương hắn chưa đủ tư cách!
- Đúng vậy, Ninh Vương đặc biệt cố kỵ quan hệ giữa ngươi với Thiên Long đạo, nhưng tuyệt không nghĩ ngươi có quan hệ với Tiên cung, trên thực tế hắn có biết đến sự tồn tại của Tiên cung hay không thì cũng là một vấn đề!
Trương Nguyệt Lộc cười nói.
- Hắn biết Tiên cung tồn tại, nhưng không biết ta có quan hệ với Tiên cung!
Chu Báo lắc đầu nói.
- Hắn đã muốn chơi, ta sẽ chơi cùng hắn, xem hắn làm được chuyện gì tại Tây Bắc này!
- Hắn cũng không có biện pháp, sau khi phong hầu phân đất tại phương bắc, Tây bắc tương đối yếu nhất, ngươi xem, bảy bộ Nam viện Bắc nguyên đã bị Đại Tấn nuốt sống, địa phương phía Nam làm loại chuyện này, căn bản là muốn chết, mà trung tâm Bắc nguyên thì phân cho những thế gia ngàn năm cường đại, sau lưng có nhân vật lớn, hắn căn bản không thể mưu đồ, Đông bắc gần biển, không có đường lui, hơn nữa cũng không phong hầu phân đất ra ngoài, vốn bộ lạc cũng vẫn tồn tại, mà Man hoang chi địa cũng không có bất kì giá trị nào, cho nên hắn chỉ có thể quấy rối Tây Bắc mà thôi!
- Ta hiểu!
Chu Báo gật gật đầu.
- Bất kể thế nào thì Ninh Vương này cũng là một người thông minh, nhưng đáng tiếc!
- Đúng vậy a, đáng tiếc!
- Đúng rồi, công việc bề bộn Bích Lạc Bí Cảnh như thế nào rồi?
- Lão Thử vẫn còn bề bộn bên trong, bất quá tiến độ không tệ, có lẽ không tới nửa năm, chỉ cần bốn năm tháng liền có thể tốt rồi!
- Chuẩn bị sớm một chút cho ta, ta ở chỗ này buồn muốn chết rồi!
- Hiện tại ngươi vẫn còn buồn bực sao?
Trương Nguyệt Lộc cười nói.