Thông Thiên Đại Thánh

Chương 476: Chương 476: Phân đất phong hầu, bế quan tại Địa Tâm Hỏa mạch. (2)






Đương nhiên mới đầu có thể hình thành phiên trấn giống như thời Đại Đường, nhưng mà cho dù là hình thành phiên trấn thì triều đình cũng không cần để ý, Bắc Nguyên lớn như vậy, mấy ngàn cái phiên trấn tranh giành lẫn nhau, nếu không có thời gian mấy trăm năm thì cũng không có cách nào xác lập quyền hành. Mà mấy trăm năm sau, Đại Tấn có còn tồn tại hay không cũng là một vấn đề.

Nói theo cách khác, chính sách ban đất phong hầu lần này chính là Đại Tấn để lại một cái tai họa ngầm cực lớn cho hậu nhân của mấy trăm năm sau, thậm chí là cả ngàn năm sau. Đổi lại là sự phồn vinh và cường thịnh cho cả vương triều trung nguyên trong vòng ngàn năm, ít nhất trước mắt thì là như thế.

Đối với vương triều trung nguyên ngàn năm sau mà nói, đây là một việc cực kỳ đau đầu, nhưng đối với Đại Tấn bây giờ thì không hề nghi ngờ đây là phương pháp giải quyết vấn đề có hiệu quả và nhanh chóng nhất.

Tiểu Báo Tử không có hứng thú đối với chính sách của Đại Tấn, nhưng mà đối với việc ban đất phong hầu lại cực kì có hứng thú.

- Làm một tên chúa đất, nắm trong tay quyền lực một phương. Hình như là giấc mộng năm đó của ta đang dần trở thành hiện thực, đáng tiếc, tuy rằng hiện tại lão tử vẫn muốn được như thế, nhưng sao nghĩ đến chuyện này lại không cảm thấy hưng phấn!

Tiểu Báo Tử đứng lên, thu lại những suy nghĩ của mình.

- Hiện tại nghĩ đến những việc này thì cũng muộn rồi, trước tiên phải xử lý gọn gàng chuyện quyết đấu đã rồi nói sau. Thái Huyền Kinh Lôi đao, hắc hắc, Thái Huyền Kinh Lôi Đao chẳng qua chỉ là một thanh thần binh mà thôi, hiện tại lão tử đã luyện thành phi kiếm, ngươi lại sử dụng thần binh để đối phó ta. Thực sự là muốn chết!

Thần binh và phi kiếm đều là pháp khí, nhưng mà vì sao ở thời kì trung cổ kiếm tu có thể hoành hành thiên hạ, trở thành tu giả chủ lực mà tu giả thần binh thì chỉ hưng thịnh chứ không thể nổi bật được?

Cũng là bởi vì phi kiếm có được những ưu thế lớn hơn thần binh rất nhiều. Hơn nữa trải qua hơn vạn năm phát triển, công pháp của kiếm tu và pháp quyết tu luyện đã được hoàn thiện từ lâu, vượt xa so với thần binh.

Mà thần binh Thái Huyền Kinh Lôi đao cũng giống như vậy, nhiều nhất chỉ có một bộ công pháp đi kèm với thần binh mà thôi. Cái này có lẽ còn có thể dọa được người khác, nhưng không dọa được Tiểu Báo Tử.

Huống chi tu vi của tiểu nha đầu kia còn chưa thể sử dụng được thần binh Thái Huyền Kinh Lôi đao, nàng không có thực lực này, nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng tế luyện mà thôi.

Nếu như vậy tất nhiên sẽ có rất nhiều sơ hở, cho dù Tiểu Báo Tử không thể sử dụng thủ đoạn của kiếm tu, nhưng mà có được nhãn lực và kinh nghiệm của kiếm tu, hắn như thế nào lại sợ hãi chứ.

- Tiểu nha đầu đáng thương này bị người ta dẫn dắt, lại dám dùng thần binh để đối phó ta!

Tiểu Báo Tử yên tâm trong lòng.

- Như thế ta có thể yên tâm tu luyện quyền pháp được rồi, ha ha!

Tiểu Báo Tử tu luyện quyền pháp vẫn chưa từng gián đoạn, việc tu luyện Cửu Long Thần Hỏa công cũng chưa từng ngừng lại.

Sau khi chiến một trận với Long Đường Tật và Bảo Âm Cách Nhật, rồi đụng phải Ma Tôn Diệt Trần, áp lực mà ba gã cường giả này mang lại hoàn toàn khác nhau, thu hoạch cũng khác nhau. Thu hoạch lớn nhất đương nhiên là trong trận chiến với Bảo Âm Cách Nhật, mà trận chiến lấy cứng đối cứng với Long Đường Tật hoặc là cái cảm giác tuyệt vọng bên bờ sinh tử khi đối mặt với Ma Tôn Diệt Trần cũng làm cho hắn lấy được lợi ích không nhỏ.

- Quyền ý và chùy ý ta đều đã luyện thành, Nhưng mà luôn luôn cảm thấy có chút không thể dung hợp được với nhau, chùy cũng là quyền, quyền cũng là chùy. Nếu mà có thể kết hợp chùy pháp và quyền pháp thành một thể, thì thực lực của ta nhất định sẽ được nâng cao thêm một bước!

Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, vũ khí loại chùy này, nguyên bản là do hắn biến đổi từ nắm tay mà thành. Là do nắm tay biến đổi từ đơn giản đến phức tạp, hai cái đều là một thể.

Tinh thông chùy pháp, nhất định cũng sẽ tinh thông quyền pháp.

Đây là một cái triết lý trong chốn võ lâm, Tiểu Báo Tử tu luyện quyền ý cũng đã đạt tới trình độ cao, nhưng mà cho tới nay đều là quyền chùy tu luyện riêng biệt, do đó luyện thành một loại một loại quyền ý, một loại chùy ý. Mặc dù hai cái này đều là Tiểu Báo Tử phân hóa ra từ trong quyền ý nhưng mà nếu như không thể dung hợp hai cái lại với nhau, như vậy quyền vẫn là quyền, chùy vẫn là chùy, võ đạo của Tiểu Báo Tử vẫn sẽ trì trệ không tiến triển được.

Từ trong phòng đi ra, lúc này đêm đã khuya, gió lạnh thổi tới khiến cho Tiểu Báo Tử đang suy nghĩ rối loạn bình tĩnh trở lại.

Chu phủ bây giờ là phủ đệ lớn nhất trong Thanh Dương Trấn, diện tích của phủ đệ bây giờ lớn gấp đôi so với trụ sở của Hắc Long Hội.

Nhưng mà cũng khong có ai dám nói cái gì, hiện tại thế lực của Chu gia ở Thanh Dương trấn không phải Hắc Long Hội có thể so sánh. Đương nhiên Chu gia cũng không phải là loại cường hào ác bá gì cả. Mà Ngược lại,Vương Thiên Lôi còn đưa ra ý tưởng, Chu gia đã mua gần hai phần ba cửa hàng ở mặt tiền của Thanh Dương Trấn, lại làm một con đường nối thẳng tới thị trấn. Hiện tại Chu gia đã trở thành thương hội lớn nhất Thanh Dương Trấn, mấy huynh đệ của Tiểu Báo Tử đều đã trở thành lão bản, chưởng quầy của các cửa hàng lớn.

Những người sáng suốt đều có thể nhìn ra chỉ trong thời gian không lâu nữa, Chu gia quật khởi đã là sự thật không thể tránh khỏi.

Đối với tất cả những chuyện này, Tiểu Báo Tử cũng chẳng hề quan tâm, hắn cũng chẳng cần tốn thời gian lo lắng. Chỉ cần thực lực của chính mình không ngừng tăng lên, chỉ cần địa vị của mình ở trong võ lâm, thậm chí là ở trong triều đình được củng cố, như vậy Chu gia ở Thanh Dương Trấn cũng sẽ vững như núi Thái Sơn. Nơi đó chẳng qua cũng chỉ là một cái trấn nhỏ mà thôi.

Cho nên sau khi Tiểu Báo Tử trở về, cho tới bây giờ cũng không quản sự tình trong nhà, mà Chu lão đầu đối với mình như một người khác. Tiền đồ của nhi tử như thế, tự nhiên là cực kì vừa lòng nhưng mà trong cái hài lòng này lại lộ ra một tia xa lạ. Đây cũng là điều mà Tiểu Báo Tử không muốn thấy nhất.

Nhưng mà mẹ của hắn thì không có gì thay đổi. Cả ngày đều nói đến việc tuổi của hắn cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một người vợ. Thỉnh thoảng lại tìm đến một vài tiểu nha đầu để cho Tiểu Báo Tử xem mắt, khiến cho Tiểu Báo Tử hết sức đau đầu.

Gió đêm như nước, Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng tiêu sái đi trên con đường mòn ở trong biệt việt, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không làm, thậm chí là cái gì cũng không nhìn, chỉ lẳng lặng hưởng thụ sự yên tĩnh và trong lành của ban đêm mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.