- Dạ Nguyệt!
Đồng thời tìm được Cơ Dạ Nguyệt là Lâu Lan Bà,chỉ thấy nàng kinh hô một tiếng,quải trượng trong tay điểm mạnh lên đoàn Hủ không trùng một cái, một cái điểm này, đã làm cho Hủ không trùng tán ra, ông một tiếng, bay tán loạn.
Lộ ra Cơ Dạ Nguyệt được bao bọc bên trong đoàn ánh sáng màu xanh,so với lần gặp nàng gần nhất, Cơ Dạ Nguyệt gầy đi rất nhiều,sắc mặt cũng tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, đã sớm mất đi ý thức.
- Dạ Nguyệt, ngươi không sao chứ?
Dù đã nhìn thấy Cơ Dạ Nguyệt nhưng Lâu Lan Bà cũng không được tốt lắm, Lâu Lan bà chấn động, thân hình lóe lên xuất hiện trước mặt Cơ Dạ Nguyệt, muốn đi xem xét Cơ Dạ Nguyệt, nhưng vừa vươn tay ra, liền bị đoàn ánh sáng màu xanh bảo hộ nàng ngăn cản lại, đành phải nhìn về phía Chu Báo.
- Vũ Dương Vương, cái này...
Chu Báo cười cười, điểm tay một cái, đã đem Thanh Thanh Hóan Tố Hoa cầm vào trong tay, mà mất sự bảo hộ của Thanh Thanh Hoán Tố Hoa, Cơ Dạ Nguyệt rơi xuống đất.
Lâu Lan Bà bước lên phía trước, một tay vịn lấy nàng.
- Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt, như thế nào, ngươi không sao chớ?
Hô liền vài tiếng, nhưng Cơ Dạ Nguyệt đã không còn lý trí,thần sắc Lâu Lan Bà ngưng trọng, giơ lên, ngón tay điểm lên trán Cơ Dạ Nguyệt một cái.
Linh quang trong đầu ngón tay lóe lên, nhưng Cơ Dạ Nguyệt vẫn không tỉnh lại,sắc mặt Lâu Lan Bà liền đen lại.
Phải biết rằng, Cơ Dạ Nguyệt là thiên tài xuất sắc nhất Dao Trì trong một vạn năm qua, là nhân vật kế sau nàng, là nhân vật duy nhất có thể bước vào Thiên Quân nghiệp vị, cũng là hi vọng suốt một vạn năm qua của Dao Trì, nếu như nàng thật sự xảy ra vấn đề, thì tương lai của Dao Trì sẽ không tốt.
- Tiền bối, Dạ Nguyệt tiểu thư hình như bị cấm chế gì đó, trong khoảng thời gian ngắn, khó có thể phân biệt, ta thấy chúng ta nên rời khỏi nơi này đi!
Chu Báo nói ra, nhìn Bản Tôn Thiên Địa này, nói trắng ra là một phần mộ của Thiên Quân, không có quá nhiều linh khí, đối với những người khác mà nói, có lẽ đây là một địa phương không tệ, có thể dùng nó để luyện thành trữ vật pháp khí, nhưng đối với Chu Báo mà nói, nó không có một chút giá trị, hắn cũng không có tâm tư thu nơi này, hơn nữa thu một phần một cũng không có quá nhiều ý nghĩa, mà có chút điềm xấu.
- Ân, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy!
Lâu Lan Bà nghiêm mặt, nói ra:
- Người đã tìm được, ta trước sẽ mang nàng về, Vũ Dương Vương, ngài cứ tùy ý.
- Tiền bối, ta cảm thấy, cảm thấy chuyện này có chút không đúng, cho nên Thanh Thanh Hoán Tố Hoa này ngài cứ cầm lấy, bảo vệ cho Dạ Nguyệt cô nương a.
- Cũng tốt!
Lâu Lan Bà không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng, mà tâm tư của Chu Báo nàng cũng biết, kiện Thuần Dương pháp khí này Chu Báo cấp cho Cơ Dạ Nguyệt,theo đạo lý đi mà nói, đương nhiên là phải do Cơ Dạ Nguyệt trả lại cho hắn,mà không phải là hắn từ trên người của nàng lấy đi, cái gọi là bảo vệ chỉ là một câu nói mà thôi, chính mình là một Thất Kiếp Thiên Quân, từ truyền tống trận ở Vạn Tinh Hải trở về Đại Thế Giới, chẳng lẽ còn gặp phải nguy hiểm sao?
- Ta đây cáo từ!
Nhìn thấy Lâu Lan Bà thu Thanh Thanh Hoán Tố Hoa, Chu Báo mỉm cười chắp tay, rời khỏi Cố Hóa Thiên Địa.
Đối với việc Chu Báo rời đi, Lâu Lan Bà cũng không kinh ngạc, Chu Báo khác với nàng, nàng tới Vạn Tinh Hải chủ yếu là vì Cơ Dạ Nguyệt,hiện giờ đã tìm được Cơ Dạ Nguyệt,Vạn Tinh Hải đối với nàng là không có hấp dẫn quá lớn, mà Chu Báo là vì mang mục đích khác mà tới đây, nhìn thấy Tiên Cung phí nhiều tâm tư để cho hắn tiến vào danh ngạch đi Vạn Tinh Hải lần này là nàng đã hiểu.
Cho nên nàng cũng không trông cậy vào việc sẽ cùng Chu Báo đưa nàng trở về, mà nàng, thân là một Thất Kiếp Thiên Quân, cũng không cần Chu Báo và nàng cùng hộ tống Cơ Dạ Nguyệt, nàng có tự tin cực lớn vào thực lực của mình, hơn nữa, bản thân nàng, đối với phiến Cố Hóa Thiên Địa này, cũng có một cách nghĩ, từ hành vi vừa rồi của Chu Báo cho thấy hắn không có hứng với phiến thiên địa này, như vậy, phiến Cố Hóa Thiên Địa này tự nhiên thuộc về Lâu Lan Bà.
Nghĩ tới đây, tuy Cơ Dạ Nguyệt vẫn hôn mê trong ngực của bà, nhưng nàng lại cười.
- Cái Vạn Tinh Hải này quả nhiên là cổ quái, rốt cuộc Cơ Dạ Nguyệt bị cấm chế gì, ngay cả Thanh Thanh Hoán Tố Hoa cũng không thể bảo vệ nàng, nhưng Dao Trì là một trong năm đại tông môn, có lẽ Cơ Dạ Nguyệt không có trở ngại gì,ngược lại là ta, vì sao lại có cảm giác tâm thần không yên, giống như có đại sự đang xảy ra, đúng là kỳ quái!
Chu Báo rời khỏi Cố Hóa Thiên Địa, thân hình liên tục chớp động ở hư không, bắt đầu đi vào chỗ sâu trong Vạn Tinh Hải.
Trước kia Chu Báo có xem qua Vạn Tinh Hải Hư Không Đồ, cho nên một đường hắn đi không có trở ngại gì, đương nhiên cũng không có chỗ tốt gì, thời điểm hắn xuất hiện trước một khỏa tinh thể màu xanh da trời, hắn chuẩn bị tiến vào trong đó, đột nhiên dị biến xảy ra.
- Thú vị a, chỉ là một tiểu tử vừa đột phá Thông Huyền Bí Cảnh, đúng là lớn mật mà, nắm giữ một ít không gian bí thuật mà dám xông loạn trong hư không, ta thấy ngươi chán sống rồi mà?
Khi âm thanh này vang lên thì có một cái túi lớn lao tới, đang chụp xuống đầu của Chu Báo.
Trong lòng Chu Báo khẽ động, đúng là hắn có tu vi Thông Huyền Bí Cảnh, Tán Tiên nghiệp vị, nhưng tu vi của hắn, cho dù là điện chủ Linh Tiêu Điện Ngọc Thái Hư cũng không nhìn thấu, rốt cuộc người này là ai, không ngờ lại có thể nói ra tu vi của hắn, đúng là có nhãn lực a.
Nhưng Chu Báo biết rõ bây giờ không phải là thời điểm tán dương nhãn lực của người ta, mắt thấy cúi túi màu xánh trắng sắp chụp xuống đầu, hắn liền cười cười, khoát tay, Vạn Độc Phiên được hắn tế ra.
Hiện tại Vạn Độc Phiên đã trải qua tế luyện nọc độc hủ không trùng. Đã sớm chuyển hóa thành vô hình vô chất, giống như một làn gió cực mát thổi qua a.
Nhưng mà làn gió mát này, lại làm vạn vật tránh lui a.
Cái túi màu xám trắng này là một món pháp khí không tệ, đạt tới Thuần Dương. Hơn nữa bên trong còn ẩn chứa mảnh vỡ của không gian và thời gian pháp tắc, một khi bị hút vào, tương đương với việc lâm vào mê cung thời không, muốn đi ra cũng không dễ dàng.
Nhưng mà vào lúc này, cái túi này đã gặp phải khắc tinh, Vạn Độc Phiên của Chu Báo sau khi hấp thu nọc độc của hủ không trùng, thì nó đã là khắc tinh của không gian pháp tắc, hơn nữa bên trong nó còn ẩn chứa độc tính vô cùng, vừa quạt một cái, cái túi kia không có một chút cơ hội trở mình.