Bị Ninh Vương hung dữ chằm chằm vào, tên kia văn sĩ sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên nói gì cho phải, thân thể rụt lại phía sau, phảng phất như muốn co lại trong ghế vậy.
Tất cả mọi người trong trướng, đều bị cơn thịnh nộ của Ninh Vương bao phủ, một mảnh tĩnh lặng, phảng phất như lúc nào cũng có thể phun lửa vậy, tiếng động gì cũng không biết, lại sinh ra một cổ áp bách không thể tưởng tượng nổi.
- Kỳ thật, việc này cũng không có gì không tốt cả!
Một thanh âm vang lên, phá vỡ sự yên lặng đến đáng sợ này.
Mọi ánh mắt trong lều đều nhìn lại về nơi phát ra thanh âm, đó là một hắc y văn sĩ thân hình gầy gò xấu xí lại để thêm râu cá trê thuộc hạng bét trong tất cả mọi người.
Phảng phất không để ý đến hào khí quỷ bí của tất cả mọi người trong lều, hắn chậm rãi cuối đầu uống rượu, lộ ra thập phần nhàn nhã, bất quá, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người trong lều, hắn cũng không có bất kì vẻ gì, chỉ là nhẹ nhàng ngẫng đầu, liếc nhìn mọi người, nở nụ cười
- Kỳ thật, lúc vừa bắt đầu ta đã không đồng ý với kế sách của các ngươi, cái gì Tây Bắc nghèo nàn, diện tích lãnh thổ bao la, dễ dàng phát triển, lại nghèo nàn, lại bao la, lại dễ dàng phát triển, loại chuyện này, cũng không thể nào lừa người khác được!
Hắn nhẹ nhàng thở một hơi.
- Đáng tiếc, các ngươi lúc ấy không nghe a, đã bỏ qua một cơ hội tốt!
- Cổ Nguyên, không nên cố lộng huyền hư, có rắm thì phóng đi!
Trong chúng văn sĩ, thần sắc của một trung niên văn sĩ lộ ra có chút khó coi, thấp giọng quát mắng.
- Ta không có lời gì để nói cả!
Văn sĩ gọi là Cổ Nguyên lắc đầu nói, theo thời gian trôi qua dần đứng dậy, thi lễ thật sâu về phía Ninh Vương.
- Chỉ là, Cổ mỗ cảm thấy, hiện giờ hoàn toàn là thời cơ có lợi nhất cho Vương gia!
- Ah? !
Ninh Vương ánh mắt lóe lên, trên mặt lộ ra một tia vui vẻ cổ quái, bước lên một bước tới trước mặt Cổ Nguyên
- Ngươi nói bây giờ mới là thời cơ có lợi nhất sao? Chỉ giáo cho, nếu như ngươi nói có lý thì nhưng là mưu sĩ chính của ta, nếu là cố lộng huyền hư, khoác lác khinh người, ta liền ném đầu ngươi ra khỏi lều cho sói hoang ăn!
Cổ Nguyên cười cười.
- Vương gia nói quá lời, vị trí đó Cổ Nguyên không dám nhận, việc này cũng không phức tạp, chỉ vì sự xuất hiện đột nhiên của Chu Báo, khiến Vương gia và các vị đồng liều đều mất đi bình tĩnh, cho nên mới rối loạn, kỳ thật nếu suy nghĩ cận thận, chuyện này, Vương gia kỳ thật cũng không tổn thất a, tối đa chỉ là Côn Lôn Sơn tổn thất một kiện Thuần Dương pháp khí thôi, mà bọn hắn sở dĩ tổn thất Thuần Dương pháp khí, hoàn toàn là vì bọn hắn vô năng, không có quan hệ gì với Vương gia cả, cũng không ảnh hưởng chút nào đến minh ước giữa Vương gia và bọn họ cả!
Nói đến đây, Cổ Nguyên nở nụ cười.
- Cho dù Tây Bắc chi địa khiến bên ngoài chú ý thì sao chứ? Thế lực của Vương gia vẫn độc đại ở Tây Bắc, hơn nữa lại có Côn Luân Sơn âm thầm trợ giúp, bất kể là ai đến Tây Bắc, còn không phải đều phải xem sắc mặt của Vương gia mà làm việc sao, chỉ cần Vương gia nguyện ý thì tùy thời đều có thể khiến bọn họ biến mất, hơn nữa, người khác chú ý Tây Bắc, nhiều người đến Tây Bắc, như vậy, Vương gia cũng sẽ không thiếu nhân thủ rồi, rất nhiều kế hoạch vốn phải mất năm năm, mười năm thì hiện giờ cũng có thể làm được rồi, chuyện này chỉ cần xử lý tốt thì những gia hỏa đến Tây Bắc này không chỉ sẽ không là trợ ngại với Vương gia mà ngược lại còn là trợ lực cho Vương gia nữa, Về phần Chu Báo thì...
Nhắc đến Chu Báo, Cổ Nguyên thoáng dừng một chút.
- Nói không sợ Vương gia trách chứ ngài căn bản không cần trêu chọc hắn làm gì, thật sự hắn đã có chút thực lực, tuy nhiên lại không có dã tâm quá lớn, sở dĩ dốc lòng kinh doanh Tây Bắc chi địa hoàn toàn là vì hắn là một đứa nhà quên đi ra từ rừng núi, cũng không có căn cơ, cho nên muốn tạo nên một căn cơ thôi, chỉ là Vương gia thời gian dần qua đã khống chế Tây Bắc, sao phải sợ hắn phản chứ? !
- Ý của ngươi là bảo ta không nên quản tới Chu Báo kia sao? !
- Đúng vậy, không cần lo về hắn, không xung đột với hắn, Vương gia chỉ cần chuyên tâm lo tốt thế lực của mình là được, thế lực của Chu Báo kia thiên hướng phía tây, đối với Vương gia cũng không ảnh hưởng gì quá lớn!
- Không có gì ảnh hưởng cả, bên cạnh giường của mình, há lại để người khác ngủ say, đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ ngươi lại không hiểu? !
Trung niên văn sĩ đang ngồi nói:
- Cổ Nguyên, ta thấy ngươi có phải đã uống rượu hồ đồ rồi không? ! Xem ra, phải đưa ra bên ngoài cho sói hoang giúp ngươi tỉnh rượu rồi!
- Nguyên cũng không có hồ đồ!
Cổ Nguyên cười cười, không chút để ý đến uy hiếp của đối phương.
- Vương gia, ngài có nghĩ tơi không, coi như không có sự tồn tại của Chu Báo thì ngài thật sự có thể thống nhất Tây Bắc thuận lợi như vậy sao? Ta nói rồi, chuyện như vậy, cho dù che dấu thế nào, cũng không thể nào gạt được người có ý, giống như tiểu công chúa chính là một ví dụ, ưu thế lớn nhất của Vương gia chính là ở chỗ so với người khác thì đi sớm một bước, so với người khác thì quyết tuyệt hơn, cho nên mới ở Tây Bắc lập nên một ưu thế thật lớn, chính vì có ưu thế như vậy cho nên nhưng thứ khác của Vương gia, cho dù nhìn ra chỗ tốt trong đó, cũng bởi vì cố kỵ quá nhiều mà không dám động tay. Bất đắc dĩ phải buông tha cho. Vương gia, ngài bây giờ thế nhưng đang có ưu thế tuyệt đối ở Tây Bắc a, sao có thể nói mất hết chứ? !
- Ưu thế, ta có ưu thế sao? Đúng vậy bản thân có ưu thế, ta quả thật có ưu thế tuyệt đối a, bọn hắn có đến nhiều người hơn nữa thì liên quan gì ta chứ, coi như lời đồn kia là sự thật, Chu Báo thật sự mở ra thông đạo của Hắc Vĩ Nguyên thì đối với ta cũng chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu ah, nói như vậy, Tây Bắc có thể nhanh chóng bắt đầu phồn vinh a, Đúng, đúng, nói có đạo lý, nói có đạo lý!
Nghe Cổ Nguyên nói một phen, ánh mắt vốn tràn đầy vẻ phẫn nộ của Ninh Vương đột nhiên phát sáng lên, khí tức thô bạo tràn ngập toàn bộ lều vải, khiến người khác hít thở không thông theo thời gian dần biến mất, hai mặt trợn ngược lên cũng híp lại, bước đi thong thả trong lều.
Qua chừng thời gian ăn xong một bữa cơm, bước chân Ninh Vương mới ngừng lại, đứng ở đó, nhìn Cổ Nguyên nói
- Ngươi nói có lý, nhưng hiện giờ ở Tây Bắc chi địa sóng ngầm bắt đầu khởi động, nên làm thế nào, sao để làm tốt, còn cần tiên sinh vì Tiểu Vương mà hảo hảo mưu đồ một hai ah!