Thân là thống lĩnh trên danh nghĩa của lần đuổi giết này, lại tổn thất một người, làm cho Ngọc Nam Thiên không thể không đúng ra nói chuyện.
- Quân tử, ha ha, Ngọc gia tiểu tử, chúng ta cũng không phải là nhân loại các ngươi, cũng đừng có nói chuyện quân tử với chúng ta, ta vốn không muốn quản chuyện này, đáng tiếc, Cổn Long Vương ra Phong Hải Lệnh, nơi này là địa bàn của ta, cho nên, các ngươi không thể đi qua!
- Nếu các hạ không cho ta đi qua, chúng ta đi đường vòng là được, cần gì phải hạ độc thủ như vậy chứ?
Nghe lời này của đối phương, sắc mặt Ngọc Nam Thiên biến thành khó coi.
- Ha ha, tiểu tử, ngươi cũng đừng có đổ oan cho ta, cái dây thừng bằng nước biển ngăn cản các ngươi, cũng không phải là đồ của ta, ta chỉ ở đây ngăn cản các ngươi thôi a!
- Tiểu bằng hữu, không nên đùa nghịch bằng sự thông minh nhỏ bé của mình, chiếc thuyền của ngươi không nên chỉ biết hướng về phía trước, nếu như lui về phía sau một bước, sẽ có thể rời khỏi khổ hải!
- Lui về phía sau?
Ngọc Nam Thiên sững sờ một chút, chuyện này vừa rồi hắn không có thử qua, gương mặt đỏ lên, hắn chỉ tiến lên phía trước chứ chưa từng lui về phía sau, bây giờ nghe thấy đối phương nói như vậy, cho nên bắt đầu cho Thái Hư Phi Chu lui về phía sau.
Quả nhiên, chỉ vừa lui lại, sương mù chung quanh tán đi, lại đi về phía trước, chỉ thấy phía trước là một phiến sương trắng lượn lờ, vô biên vô hạn, không biết trải dài mấy vạn dặm, lại đi vòng qua, nhưng lại không biết nên vòng qua đường nào.
Lại nhìn phía sau lưng, chính là sợi dây thừng nước thật dài, cho nên có chạy nhanh thế nào đi nữa, thì dây thừng cũng đuổi tới, tốc độ cực nhanh.
Chu Báo không nói gì, lại một lần nữa tế ra Cửu Long Thần Hỏa Tráo, ngăn ở phía sau Thái Hư Phi Chu, ngăn cản dây thừng bằng nước biển, Cửu Long Thần Hỏa Tráo và dây thừng quấn lấy nhau, phát ra âm thanh xì xì, một lúc sau, đằng sau Thái Hư Phi Chu xuất hiện hơi nước bốc lên.
- Chuyện này không thể được!
Đỗ đại ma tướng nhíu màu lại, căm nhận được nguy cơ ở bên ngoài, nói ra:
- Chúng ta sẽ bị vây chết ở chỗ này mất!
Tất cả mọi người cảm thấy chuyện không ổn, nhưng lại không thể nghĩ ra biện pháp để giải quyết, trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều suy tư.
Đúng vào lúc này, ở phía chân trời xa xôi, đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng màu lam, còn chưa chờ mọi người kịp phản ứng, đạo kia ánh sáng màu lam kia đã tới trước mặt, hóa thành một đạo thiên mạc màu lam, chụp xuống dưới.
- Lam Thủy Nhi!
Sau khi cảm nhận được khí tức pháp lực quen thuộc, trong lòng Chu Báo căng thẳng, sau đó là một cổ pháp lực chấn động khôn cùng.
Oanh!
Không có bất kỳ lo lắng, Cửu Long Thần Hỏa Tráo của Chu Báo lập tức bị đánh tan, Thái Hư Phi Chu cũng lắc lư kịch liệt, vào lúc này, Thái Hư Phi Chu giống như biến thành một cái ghe độc mộc, đang nhấp nhô trong mua gió biển rộng, tùy thời đều có thể bị lật úp, Cửu Long Thần Hỏa Tráo của Chu Báo bị pháp lực màu lam giội tắt, mà sợi dây thừng nước biển mất đi trói buộc của Cửu Long Thần Hỏa Tráo, lại tiếp tục trói chặt lấy Thái Hư Phi Chu.
- Chu Báo, ngươi đi ra đây cho ta!
Nghiêm nghị nũng nịu, giống như tiếng sấm rền trên chín tầng mây, nện xuống dưới, làm cho mọi người xây xẩm mặt mày, đồng thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người của Chu Báo.
Chỉ cần là người, đều có thể nghe được oán khí nồng đậm trong lời nói của Lam Thủy Nhi, rốt cuộc tên Chu Báo này đã làm cái gì, lại làm cho Tứ Kiếp Tán Tiên tức giận như vậy?
- Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, chúng ta đều bị thằng này liên lụy!
Trong đầu của Ngọc Nam Thiên xuất hiện suy nghĩ như vậy, hung dữ nhìn Chu Báo, nói ra:
- Chu Báo, rốt cuộc ngươi đã làm gì?
- Làm cái gì? Không có a, cái gì ta cũng không có làm!
Vẻ mặt Chu Báo vô tội khoát khoát tay, liếc mắt nhìn thiên mạc đang bao vây phi chu từ bốn phương tám hướng, lớn tiếng nói ra:
- Lam Thủy Nhi, Lam đảo chủ, cần gì nhỏ mọn như vậy, vừa rồi chúng ta không đắc tội ngươi, là ngươi hạ độc thủ với chúng ta trước, chúng ta chỉ vì an toàn của bản thân thì bỏ đi, ngươi cần gì phải đau khổ bức bách đến thế!
- Ngươi...
Lam Thủy Nhi nghe lời này của Chu Báo, thiếu chút nữa tức giận thổ huyết, không có đắc tội ta, nhưng ngươi làm cho ta mang đại tội, chuyện quả trứng khổng lồ không thể để lộ ra ngoài, một là nàng sợ người khác biết rõ sẽ cướp đoạt, hai là vật này do nàng trộm về, cũng không có hiến cho vực chủ Long Cốt Thập Bát Vực, tuy nàng là một đảo chủ, Tứ Kiếp Tán Tiên, nhưng làm ra loại chuyện này là đắc tội với vực chủ Thập Bát Vực, vực chủ sẽ không tha thứ cho nàng, nàng ta vì an toàn của mình, cũng tuyệt đối không thể tuyết lộ chuyện quả trứng Chu Yếm khổng lồ ra ngoài.
Bởi như vậy, nàng có khổ mà không thể nói rõ, việc của mình thì tự mình biết!
Sau khi nghe Chu Báo nói thế, lại nghĩ tới tình huống Chu Báo dục tiên dục tửu ở Đảo Mã Độc Thung, loại thống khổ này, cả đời này nàng không muốn nhớ lại, nước mũi nước mắt đều có, chuyện này còn chưa tính, điều làm cho nàng giận dữ và vô cùng xấu hổ là, sau khi miễn cưỡng dùng đường thủy chạy trốn, còn không có chạy ra xa, bởi vì cơ bắp co rút mà rơi xuống đáy nước, bị một con cự kình nuốt vào bụng, lúc ấy pháp lực của nàng vẫn còn, cự kình tiêu hóa không hết, cho nên thải ra ngoài, bị cự kình xem là phân và nước tiểu, chuyện này làm sao mà Tứ Kiếp Tán Tiên như nàng chịu nổi, chuyện như vậy còn làm cho nàng cảm thấy bị vũ nhục hơn cả bị cưỡng gian, vô cùng phẫn nộ.
Sau khi khôi phục lại, nàng cũng không trực tiếp đi tìm Chu Báo, mà là đi tìm con cự kình kia, tra tấn nó một cách thật độc ác, lại giam cầm thần hồn của nó, hành hạ cho hả giận, sau khi làm xong tất cả, lúc này mới vội vàng đuổi tới, nàng cũng không nóng nảy, bởi vì vùng biển này, đám người Chu Báo không quen thuộc nơi đây, lại có Phong Hải Lệnh, làm cho Thái Hư Phi Chu của Chu Báo biến thành mục tiêu của mọi người, nếu như nàng không tìm thấy, nàng phải đi tìm khối đậu hủ đập đầu chết còn hơn.
- Chu Báo, ngươi nên giảo biện, ngươi có nói xạo cũng không làm được gì, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, bầm thây ngươi thành vạn đoạn, ta cũng sẽ bầm thây vạn đoạn những tên đồng bọn của ngươi, chỉ có như vậy mới hả mối hận trong lòng ta!
Âm thanh giận dữ của Lam Thủy Nhi truyền khắp Thái Hư Phi Chu, tiếng của nàng chấn đắc thần hồn của mọi người.