Cho dù vừa rồi Diệt Trần cũng hô lên gọi đồng đảng của Vương Xà đi ra, thế nhưng Tiểu Báo Tử có Thiên Xà Liễm Tức Pháp Bàng Thân, hiện tại hắn đang trốn ở một chỗ bí ẩn trong sơn cốc, giống như một hòn đá, không hơi thở, không nhịp tim, không có nhiệt độ, không có một chút đặc thù nào của sinh vật. Nếu không phải vẫn còn suy nghĩ được, ngay cả hắn cũng không cảm giác được sự tồn tại của mình, hắn cũng không tin Ma Tôn có bản lĩnh cao đến vậy, có thể tìm ra hắn.
Cho nên, hắn chỉ cần trốn trong này là sẽ không nguy hiểm.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ rời khỏi nơi trốn đó mà đi ra.
Thế nhưng, hắn lại là Tiểu Báo Tử!
Hắn đến từ một thế giới khác, không có tâm lý của người bình thường.
Hắn nhìn thấy Diệt Trần đang bất động trên không, liền nghĩ rằng đây là cơ hội. Đã là cơ hội, thì phải nắm lấy.
Cho nên, hắn động thủ.
Một tiếng vang nhỏ vang lên, ở nơi phong tuyết đầy trời như thế này, cũng không dễ gì nghe thấy.
- Hử?
Tai Diệt Trần khẽ động, mặt lộ vẻ nghi ngờ, đúng thế, nghi ngờ. Khi tay của Tiểu Báo Tử đã đặt lên hậu tâm của hắn thì mặt hắn mới lộ ra vẻ nghi ngờ.
Chỉ nghe vù một tiếng, một chưởng đã xuất ra khỏi tay Tiểu Báo Tử, đánh thẳng vào cơ thể Diệt Trần.
Hắc yên vừa động, Tiểu Báo Tử đã biến mất, không thể nhìn thấy.
- Chết đi!
Mãi đến lúc đó, tiếng hét giận dữ của Diệt Trần mới vang lên.
- Nguy hiểm thật!
Tiểu Báo Tử sử dụng Tam giới tiểu na di hai lần liên tiếp, mỗi lần khoảng cách qua hơn trăm trượng, cho dù tu vi của hắn đã lên tới ngũ phẩm, huyết khí vẫn đảo lộn, thân thể cũng sợ run.
Thật sự nguy hiểm!
Nếu không phải Tiểu Báo Tử chuẩn bị đầy đủ, khi thi triển lần thứ nhất cũng đã khởi động sẵn lần thứ hai, hơn nữa trước đó lại dùng bách độc hàn quang chướng bảo vệ thân thể thì bây giờ hắn cũng sẽ như Vương Xà, bị Diệt Trần đánh cho ngã từ trên trời xuống đất. Hắn cũng không có tu vi và thân thể khỏe mạnh như Vương Xà, với chênh lệch giữa hắn và Diệt Trần bây giờ, chỉ cần hắc yên dính vào một chút, chắc chắn là thập tử vô sinh.
Dù là như vậy, vẫn có một tia hắc yên chạm vào bách độc hàn quang chướng, làm cho huyết khí đảo lộn, bách độc hàn quang chướng cũng rung động. Chỉ một chút thôi, chín đạo khí vô cùng âm độc đã xuyên vào, thiếu chút nữa là xuyên qua bách độc hàn quang chướng, gây hại cho hắn.
Bây giờ, hắn không thiệt gì, mà Diệt Trần lại ăn lỗ lớn.
Thế nhưng, tác dụng của Vô cực chấn thiền không hề lớn như trong tưởng tượng của hắn.
Giữa không trung, hắc yên xung quanh Diệt Trần bỗng nhiên dày đặc, pho tượng Thiên Ma Chân Thân trên đỉnh đầu Diệt Trần gào lên, sóng vô hình lan tỏa, làm mọi thứ trong phạm vi trăm trượng hóa thành bụi phấn.
Đây, chính là khả năng của Vô Cực Chấn Thiền!
Nguyên lý của Vô cực chấn thiền, Tiểu Báo Tử vẫn hiểu được.
Đây thật ra là chấn động cao tần, làm tan rã cấu tạo vật thể. Khi tần suất chấn động đạt đến một mức cụ thể thì phân tử bên trong vật thể sẽ bị đứt gãy, do đó vật thể sẽ bị phân giải về trạng thái nguyên thủy nhất.
Đây là nguyên lý của Vô cực chấn thiền. Tuy Tiểu Báo Tử không phải là khoa học gia, thế nhưng kiếp trước cũng xem không ít phim khoa học viễn tưởng, nguyên lý này vẫn hiểu được.
Thế nhưng, uy lực của Vô cực chấn thiền có quan hệ rất lớn với tần suất chấn động, tần suất càng cao, lực sát thương càng lớn.
Vận dụng ngoại đan của Thực Long Thu Đầu Cốt, Tiểu Báo Tử đã đem toàn lực mà chém ra uy lực của vô Vô Cực Chấn Thiền. Thế nhưng bây giờ, hắn rốt cục cũng đã biết, bản thân hắn đã đánh giá cao thực lực của chiêu này.
Cường giả cửu phẩm đỉnh, đã bước qua đỉnh núi cửu phẩm, chỉ thiếu nửa bước nữa là đến được thông huyền bí cảnh.
Thực lực của Diệt Trần, vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn.
Người luyện võ của thế giới này, đều nội ngoại kiêm tu, tu vi càng cao, thân thể càng mạnh. Tiểu Báo Tử giờ mới ngũ phẩm, nhưng cường độ thân thể hắn đã khiến cho chính hắn cũng không thể tưởng tượng nổi. Đao kiếm tầm thường không thể tạo thành thương tổn, cho dù là trên chiến trường, vũ khí của binh lính chém vào người hắn, cũng chỉ hơi ngứa một chút. Thân thể ngũ phẩm đã như vậy rồi, cửu phẩm sẽ như thế nào đây?
Tu vi đạt tới cảnh giới của Diệt Trần, đừng nói đến cường độ thân thể, cho dù là chất bẩn trên người cũng như thép nguội, kiên cường dẻo dai, khó có thể tổn hại.
Vô cực chấn thiền của Tiểu Báo Tử có uy lực rất lớn, một khi thi triển ra, trong phạm vi trăm trượng đểu chịu ảnh hưởng của sóng địa chấn, mọi thứ đều có thể bị hóa thành bụi phấn. Tuy nhiên, hắn cũng hiểu rằng, tuy có thể đem cây cối, đá tảng, sinh vật, thậm chí cả một ít binh khí cũng hóa thành bụi, nhưng binh khí này cũng chỉ từ tầm ba mươi luyện trở xuống mà thôi.
Khi vũ khí vượt quá ba mươi luyện, hắn chỉ có thể làm tổn hại mà thôi, không thể hủy diệt được.
Mà nếu vũ khí qua bách luyện( trăm lần), Vô cực chấn thiền thậm chí còn không thể làm hỏng được bề ngoài của nó, cùng lắm cũng chỉ tạo ra một ít hỏng hóc nhỏ bên trong.
Tu vi như Diệt Trần, cường độ thân thể chắc chắn vượt qua binh khí bách luyện, Vô cực chấn thiền sao có thể đánh bại được?
Cho dù Diệt Trần không phòng bị một chút nào, với uy lực của Vô cực chấn thiền mà Tiểu Báo Tử có thể tạo ra, cùng lắm là làm cho nội tạng Diệt Trần chịu một ít tổn thương.
Thế nhưng Tiểu Báo Tử không thể nghĩ ra rằng, Diệt Trần thậm chí có biện pháp đem uy lực của vô cực chấn thiền đẩy ra ngoài. Nó không thể ở trong cơ thể của Diệt Trần quá một giây đồng hồ, đã bị tiếng gầm của Thiên Ma Chân Thân đẩy ra.
Lúc này Tiểu Báo Tử cũng không dám nghĩ nhiều, liên tục dùng ba lần Tam giới tiểu na di, chạy ra xa hơn ba dặm, tìm một cái hang nhỏ trốn vào, sử dụng Thiên Xà Liễm Tức Pháp, thở mạnh cũng không dám.
- Vương Xà, đây là sự chuẩn bị của ngươi? Vô Cực Chấn Thiền phải không, ha ha, cũng chỉ thế này mà thôi!
Thanh âm của Diệt Trần vang vọng tứ phương, truyền xa vài dặm:
- Thế nào, còn thủ đoạn gì thì dùng nốt đi, nếu không, đời này không còn cơ hội nữa đâu.
Không có lời đáp. Tiểu Báo Tử bây giờ đã hoàn toàn thành một con rùa đen rụt đầu, không hề suy nghĩ đến chuyện sẽ chui ra khỏi hang. Vương Xà cũng không nói tiếng nào, không biết là do cái tát lúc nãy của Diệt Trần, hay cũng giống như Tiểu Báo Tử.
Gọi vài lần, thấy không có động tĩnh gì, Diệt Trần cười lạnh:
- Nếu bọn mi nghĩ rằng trốn đi là xong, vậy thì quá ngu ngốc rồi!