Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1377: Chương 1377: Tạo Hóa Giả và Hư Không Tiên Giới. (1)




- Có chút công cụ đã diệt sạch, nhưng tính toán của phương sĩ vẫn không bị mai một biến mất, mà trong Linh Tiêu Điện vẫn còn che giấu, hắc hắc, bọn họ có thể phối hợp với Thiên Cơ Thuật để tính toán, mới có thể tình ra thời gian và địa điểm ngươi độ lôi kiếp.

- Thời gian, địa điểm? Chúng ta còn chưa có định ra, làm sao bọn họ có thể biết được?

- Phương sĩ có chút thủ đoạn thần diệu khó lường, kỳ thật không phải chúng ta có thể lý giải, cho nên bọn họ sẽ có một ít chắc chắn.

Nhắc tới Thiên Cơ Thuật, ánh mắt Tống Tử Phật nhìn về phía Chu Báo biến thành cổ quái.

- Ta đạt được một ít tin tức nho nhỏ, hình như là nói, cái chết của Ngọc Thái Hư có quan hệ với ngươi, đúng không?

- Cái gì?

Chu Báo ngẩng đầu lên, hung hắng nhìn chằm chằm vào mặt Tống Tử Phật.

- Ai nói?

- Ta có một ít nhân mạch bên trong Linh Tiêu Điện, những chuyện này chỉ truyền lưu trong cao tầng của Linh Tiêu Điện, ngươi phải biết rằng, bên trong Linh Tiêu Điện còn cất giấu một người là Thiên Cơ Sư, công thức tính toán cực kỳ tinh chuẩn.

- Nếu như thằng này thật sự là thần kỳ như vậy, thì Ngọc Thái Hư sẽ không chết!

-Tư cách, địa vị của Ngọc Thái Hư quá mức quý trọng, hơn nữa nghe nói trong đoạn thời gian đó, Thiên Cơ bị một lực lượng thần bí che mờ, cho nên không cách tính toán đo lường, Ngọc Thái Hư đi Lôi Đế Hành Cung, hoàn toàn là vì hắn quá mức tự đại, cho rằng có Chí Tôn tiên khí là đủ sức trấn tất cả, cho nên, hiện tại không giống, có vết xe đổ của Ngọc Thái Hư, ngươi không có nhiều cơ hội như vậy.

- Ai, lời này là ngươi nói, chuyện này đúng là có chút giật gân, nhưng Ngọc Thái Hư đúng là do ta giết!

Chu Báo cười nói.

- Thiên Cơ Sư, hừ, không phải Khẩu Bạch Nha thì là ai? Loại chuyện này phải có chứng cớ, đặc biệt là những chuyện liên quan tới án mạng, không có chứng cớ thực chất, bọn họ dám tới tìm ta, ta dám giết sạch toàn bộ bọn họ.

- Nếu như có chứng cớ?

- Ta vẫn giết sạch toàn bộ bọn họ.

Chu Báo thản nhiên nói ra.

- Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, giả chứng cớ ai làm không được, dám làm giả chứng cớ với ta, ta muốn mạng hắn.

- Đã nói, quản hắn cái gì thật giả!

Tống Tử Phật cười ha hả, nói.

- Nhưng mà, chúng ta cẩn thận vẫn tốt hơn, những tên phương sĩ kia, đặc biệt là phương sĩ trong Thiên Cơ Sư, gần đây được xưng là tính toán không bỏ sót, nếu đúng như bị bọn chúng nhìn chằm chằm vào, làm việc phải cẩn thận.

- Thiên Ngoại Thần Sơn, Du Tiên Quan, Linh Tiêu Điện, ba nhà bọn họ vào thời điểm chúng ta độ hư không lôi kiếp sẽ ra tay giết chúng ta, vậy thì để cho bọn họ tới a, ta có chút chờ không được.

- Hừ, không nên xem thường, ta có thể nói cho ngươi biết, rất có thể ngươi vừa mới xác định địa điểm độ hư không lôi kiếp, tên Thiên Cơ Sư kia đã suy tính ra, ngàn vạn lần không nên xem thường Thiên Cơ Sư.

- Hảo hảo hảo, ta biết rõ, tuyệt đối không xem thường Thiên Cơ Sư!

Chu Báo mỉm cười nói.

- Như vậy, hiện tại ngươi nghĩ nên độ hư không lôi kiếp ở nơi nào chưa?

- Chưa!

- Mặc kệ ngươi nghĩ ra hay chưa, có một việc ta phải nói cho ngươi biết.

Bỗng nhiên Tống Tử Phật nói ra.

- Trước khi độ hư không lôi kiếp, ngươi tốt nhất nên đi gặp Tạo Hóa Đồng Tử một lần.

- Tạo Hóa Đồng Tử?

Ánh mắt Chu Báo lóe lên, nghĩ đến tên mặc cái yếm hồng kia, nhìn giống như Hồng Hài Nhi trong Tây Du Ký.

- Ta còn không rõ, rốt cuộc hắn có lai lịch gì?

- Trước kia ta đối với lai lịch của hắn còn không có rõ ràng, nhưng hiện giờ ta đã đoán được.

- Đoán được cái gì?

- Hắn chắc hẳn là khí linh của Tạo Hóa Kim Sách!

Tống Tử Phật buồn bả nói ra.

- Cho nên mỗi cử động và lời nói của hắn, đối với cả Thiên Giới chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, đối với một ít huyền cơ của Thiên Giới, hắn là người biết rõ rõ ràng nhất!

- Khí linh của Tạo Hóa Kim Sách? Thú vị, nhưng bị gia hỏa như vậy nhìn chằm chằm vào, có thể không có gì tốt để nói, mà tại sao ta phải đi gặp hắn?

- Hắn muốn gặp ngươi, gặp trên Thái Hoa Sơn.

Liếc nhìn Chu Báo, vẻ mặt Tống Tử Phật bất đắc dĩ.

- Ta bị hắn cảm nhận được, trực tiếp vào thời điểm ta tu luyện thông qua lực lượng của Thiên Giới truyền ý niệm tới cho ta, đối với chuyện này ta không cách nào kháng cự a.

- Lực lượng của Thiên Giới sao?

Chu Báo khẽ cau mày, đối với một gia hỏa chưởng khống thế giới bằng Tạo Hóa Ngọc Điệp như Chu Báo, chuyện này không có gì kỳ lạ quý hiếm, trong Bích Lạc Đại Thế Giới, chỉ cần hắn đem thần hồn dung hợp với Tạo Hóa Ngọc Điệp, liền có thể cảm ứng được tất cả mọi chuyện trên Bích Lạc Đại Thế Giới, tuy mỗi lần hắn làm như thế, Chu Báo sẽ mất đi ý thức của mình trong thời gian ngắn, đó là một loại cảm giác rất quỷ dị, vào khi đó, hắn có thể biết rõ toàn bộ trí nhớ của mình, biết rõ chính mình là ai, tuy sâu trong thần hồn không thừa nhận, chối bỏ, còn đem trí nhớ lúc vừa xuyên việt tới thế giới này, thỉnh thoảng còn sinh ra một tia châm chọc, điều này làm Chu Báo sợ hãi, thậm chí hắn còn hoài nghi tâm thần của mình bị phân liệt, cho nên, sau lần đầu tiên dùng thần hồn dung hợp với Tạo Hóa Ngọc Điệp, hắn đã không làm như vậy nữa, lúc đó hắn đã xem Tạo Hóa Ngọc Điệp như một kiện công cụ để sử dụng.

Đem Tạo Hóa Ngọc Điệp coi như công cụ để sử dụng, đối với Chu Báo mà nói đã đủ, kỳ thật hắn không cần trở thành đấng toàn năng, hắn chỉ cần khống chế Bích Lạc Đại Thế Giới là đủ rồi, về phần sau này Bích Lạc Đại Thế Giới xảy ra chuyện gì, chỉ cần không đụng chạm lợi ích của hắn, hắn sẽ không đi quản.

Nhưng mà, chính vì thủ đoạn mặc kệ tất cả này, đã khiến cho hắn không có lý giải bao nhiêu về công cụ Tạo Hóa Ngọc Điệp này cho lắm, mà trong Thiên Giới, Tạo Hóa Kim Sách và Tạo Hóa Ngọc Điệp là tồn tại không khác gì nhau, nếu như có thể thông qua lời giải thích của Tạo Hóa Đồng Tử mà lý giải, cũng là lựa chọn không tệ.

Nghĩ tới đây, Chu Báo mỉm cười, nói.

- Như vậy cũng tốt, ta sẽ đi gặp vị Tạo Hóa Đồng Tử thần bí khó lường này, tuy trước kia đã gặp qua một lần, nhưng khi đó tu vi của ta quá thấp, nhìn không ra sâu cạn của hắn, hi vọng lúc này ta có thể nhìn ra.

- Như ngươi mong muốn, như ngươi mong muốn, Tạo Hóa Giả của Bích Lạc Đại Thế Giới!

Sau khi Chu Báo nói ra một câu này, một cột sáng từ trong hư không đi ra, chiếu thẳng lên người của Chu Báo, bao phủ Chu Báo, sau đó, biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.