Thông Thiên Đại Thánh

Chương 940: Chương 940: Thái Huyền Thông Thiên Trụ. (1)




Vốn Chu Báo còn đang do dự đến tột cùng có nhúng tay hay không. Thế nhưng hiện tại, hắn đã quyết định nhúng tay, vô luận như thế nào, dù sao cũng phải cho bọn hắn một giáo huấn.

Thời gian quay ngược lại nửa canh giờ trước.

- Ngươi nói cái gì, Chu Báo đã đến sao? !

Bên ngoài cửa cung, ngay khi Chu Báo vừa mới vào cung, Trần lão đang chuẩn bị rời khỏi đã nhận được tin tức, thần sắc vốn nhàn nhã thoáng cái trở nên khó coi, phảng phất như lúc đang ăn sơn trân hải vị đột nhiên một ngụm cắn phải ruồi vậy.

- Đúng vậy, đại nhân, người là do Phùng công công dẫn, đã tiến vào nội cung rồi!

Quỳ gối trước mặt Trần lão chính là một tướng lãnh trẻ tuổi mặc áo trắng, đúng là tên tưởng lãnh trẻ tuổi mà Chu Báo và Yên Vân Phỉ đụng phải lúc vừa vào thành, sau khi bị Chu Báo đạp một cước liền không để ý đến đau đớn trên người mình, điên cuồng chạy đến trước cửa cung, đúng lúc nhìn thấy Trần lão từ nội cung đi ra.

- Ta đã biết, ngươi trở về đi, coi chừng bầy binh linh dưới tay càn quấy đấy, đừng để bọn hắn nháo sự.

- Vâng!

Tướng lãnh kia lên tiếng, trên mặt lộ ra một tia cổ quái

- Kế hoạch kia của chúng ta...!

- Kế hoạch? Kế hoạch gì, chúng ta không có kế hoạch gì cả!

Ánh mắt Trần lão mãnh liệt trừng lớn, trở về đi, coi như không xảy ra chuyện gì cả, bình thường làm cái gì, hiện giờ cứ làm cái đó? Chu Báo này là điềm xấu, nhưng vô luận hắn có tới hay không, cũng không quan hệ đến đại cục, ngươi trở về đi, nhớ kỹ, không có thủ lệnh do tự tay ta viết, không được vọng động!

- Vâng, đại nhân, tiểu nhân rõ rồi!

Tướng lãnh trẻ tuổi lên tiếng trở ra.

- Chu Báo, Chu Báo, ha ha, ngươi thật sự là một điềm xấu, bất quá, cho dù ngươi đến rồi, chỉ sợ cũng không thay đổi được đại cục đâu, chỉ có thể tạo cho ta chút phiền toái thôi!

Nghĩ như vậy, Trần lão khoát tay áo, đuổi kiệu phu của mình đi, đứng ở bên ngoài cửa cung, lẳng lặng nhìn chữ vàng tĩnh mịch kia, tựa hồ đang đợi cái gì đó.

Thẳng đến khi cột sáng bạch sắc kia phóng lên, khóe miệng của hắn mới hiện lên một tia vui vẻ không dễ phát giác, nét vui vẻ này chỉ lóe lên tức thì, sau đó, toàn bộ hoàng cung đều hỗn loạn cả lên.

Trong nội cung xuất hiện dị tượng như vậy, cho dù là bọn thị vệ thủ cung cũng có chút luống cuống, có chút không biết phải làm sao, Trần lão đúng lúc này cũng hoảng sợ đầy mặt nhìn bộ dạng luống cuống của bọn thị vệ, nghiêm mặt, vậy mà đến trước cửa cung, lớn tiếng quát với đầu lĩnh thị vệ, mấy cái chỉ lệnh được ra, liền lấy được quyền khống chế bọn thị vệ ở phụ cận.

Trong nội cung truyền đến tiếng cứu giá, sau đó liền nhìn thấy bọn đại thần vốn quỳ gối bên ngoài tẩm cung lại hấp tấp như ong vỡ tổ từ trong nội cung chạy ra ngoài, một bên chạy, một bên còn hô to cứu giá.

- Nhanh, các ngươi đều theo ta đi vào cứu giá!

Hắn lớn tiếng la lên, mang theo đám thị vệ này hạo hạo đãng đãng chạy tới tẩm cung của hoàng hậu, lúc đến liền nhìn thấy đám thích khách kia tất cả đều bị Chu Báo ép đi ra, sau đó tự sát tập thể.

- Thái Phó đại nhân, cuối cùng xảy ra chuyện gì thế, những người này là người nào?

Trần lão vẻ mặt hoảng loạn vội chạy về phía tẩm cung, sau cơn mưa mặt đường đá xanh rất trơn ướt, Trần lão này hiển nhiên cũng không phải là một người biết võ, vừa chạy được vài bước, dưới chân đã bị trượt đi, cả người đánh tới phía trước, trùng trùng điệp điệp té lăn trên đất, toàn thân tràn đầy nước bùn.

- Trần đại nhân, nhanh, mau đứng lên!

Một vị trong tam công nhìn thấy tình hình này, thần sắc biến đổi, tuy rằng Trần lão đầu tử này thoạt nhìn có vẻ không hợp với Tam công bọn họ, nhưng tóm lại cũng là đại thần triều đình, cũng không thể trơ mắt ếch ra nhìn đại thần của triều đình ngã chết không cứu được, bọn họ là Tam công, có sự độ lượng và khí độ thường nhân khó có thể đạt được.

- Không có việc gì, ta không sao, Thái Tế đại nhân!

Nhìn thấy lão nhân đỡ mình dậy, Trần lão vội vàng nói, căn bản không lau đi nước bùn trên người, mà trực tiếp vọt tới cửa vào tẩm cung, hỏi.

- Thái Phó đại nhân, việc này, việc này, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì thế, bệ hạ, bệ hạ đâu rồi?

- Bệ hạ bị nhốt trong tẩm cung rồi!

Bùi Khinh Minh khẽ thở dài một tiếng, chỉ liếc nhìn Trần lão, liền dời ánh mắt về phía tẩm cung

- Đây là một đại trận cường đại, ta không có năng lực phá giải!

Nói đến đây, hắn liếc nhìn Chu Báo.

- Ta đã phái người đi Minh Nghĩa Kinh Viện rồi, bất quá, ta sợ chỗ bệ hạ không duy trì được lâu!

- Ngươi có rằng hiện giờ dưới tình huống này, người của ngươi còn có thể an toàn đến được Minh Nghĩa Kinh Viện sao? Hơn nữa, trong hoàng thành náo ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi cho rằng đám người của Minh Nghĩa Kinh Viện kia không biết đã xảy ra vấn đề sao? !

Chu Báo dùng một loại ngữ khí trào phúng nhàn nhạt nói:

- Từ Minh Nghĩa Kinh Viện đến Hoàng thành cũng không xa, người của Minh Nghĩa Kinh Viện cũng không phải bị mù lòa, chuyện đã xảy ra lâu như vậy, nếu như muốn tới thì bọn hắn cũng đã tới rồi!

- Ngươi nói cái gì? !

Phảng phất bị Chu Báo nói chúng điểm mấu chốt nhất, cũng là lo lắng nhất, Bùi Thiên Minh mãnh liệt nhìn về phía Chu Báo.

- Tốt rồi, ngươi không giống với ta, ta hoàn toàn là một người ngoài cuộc, toàn bộ Đại Tấn vương triều đều nằm trong lòng bàn tay ngươi, chuyện đã lớn như vậy rồi, trong lòng của ngươi chẳng lẽ thật không nghi ngờ chút nào sao? !

Chu Báo lạnh lùng nói:

- Chuyện này đến cùng liên lụy đến cái gì, ai là người nhận được lợi ích trong này, ta không muốn biết, cũng không muốn quản, bất quá ngươi nói rất đúng, vô luận như thế nào, người bên trong cũng là nhạc phụ đại nhân của ta, còn có thi thể của mẹ vợ ta ở bên trong nữa, ta cũng không thể mặc kệ được!

Lúc mói ra những lời này, thị giác 360 độ kia đã đơn giản nhận ra trong ánh mắt Trần lão hiện lên một tia khác thường, một điểm lệ mang.

- Người này có vấn đề!

Nhìn thấy sự khác thường của Trần lão này, Chu Báo liền hiểu rõ, người này tựa hồ có chút vấn đề, chuyện lúc này nếu không phải mười phần là do hắn làm ra, thì ít nhất khẳng định cũng có quan hệ với hắn, nhưng loại chuyện không có chứng cớ này, hắn không cần phải lấy ra nói, hơn nữa, coi như Trần lão này giở trò bên trong, cũng không có quan hệ gì với mình cả, mình chỉ cầng cứu Yến Vân Thiên ra là được rồi.

Lấy năng lực của Yến Vân Thiên, có lẽ có thể nhẹ nhõm khống chế được thế cục, bất quá, chuyện này lại có thể xảy ra ngay dưới mắt hắn như vậy, xem ra, năng lực của người này cũng có hạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.