- Vậy thì đều do chàng quyết định đi, dù sao nàng cũng là con gái của chàng, Lôi Hư cũng không tồi, quan trọng nhất là Con gái thích hắn!
Tâm Nguyệt Hồ khẽ cảm thán một tiếng.
- Kỳ thật, ta còn cảm thấy tiểu tử Xà Vương đó càng thích hợp với con gái của chúng ta hơn!
- Hắn?
Mã Thiên Trường nở nụ cười.
- Lưng hắn phải gánh vác nhiều lắm, không có tiêu sái như Lôi Hư, con gái đi theo hắn, giống như là nàng đi theo ta vậy. Phải chờ đợi nhiều năm như vậy mới có được cơ hội quy ẩn núi rừng, nhưng sẽ lại có rất nhiều phiền phức, nàng sẽ yên tâm sao?
Tâm Nguyệt Hồ ngẩng đầu, nhìn Mã Thiên Trường chằm chằm nói từng chút một.
Ở trước mặt của hắn nào có cái gì gọi là cung điện, đúng hơn là một bức tranh thủy mặc của Trung Quốc cổ đại. Một bức tranh thủy mặc tuyệt trần.
Núi xa màu xanh đen liên miên không dứt, cao vút trong mây, bên trong sương mù vây quanh, chợt có phi điểu bay ra, xuyên qua mây mù xanh thẳm.
Bên trong dãy núi có một con đường mòn xuyên qua, mấy cái tiểu đình ẩn hiện trong đó, đi bộ xuyên qua sẽ cảm thấy hơi thở khoan khoái vô cùng.
Nơi này chính là tiên cung!
- Đúng là không tưởng tượng được phải không? Không ngờ Tiên Cung lại là một địa phương tồi tàn như vậy!
- Vậy sao ? Ta không cảm thấy thế, Ta cảm thấy thế này mới là tốt!
Tiểu Báo Tử nhìn khắp bốn phía, trên mặt tươi cười chân thành vô cùng.
Trước mặt bọn hắn bây giờ là núi cao, chỗ nghĩ chân là một cái thôn trang nhỏ dưới chân núi, một cái tiểu sơn thôn.
Tiểu sơn thôn này cùng với tiểu sơn thôn hắn đã từng ở dường như có phần giống nhau nhưng lại có phần không giống.
Nơi này với tiểu sơn thôn hắn sinh ra giống nhau ở chỗ tất cả đều rất an bình không có một chút phân tranh, không giống chính là tất cả mọi người ở đây đều biết võ công, tuy rằng tu vi không cao lắm, nhưng mà tất cả mọi người đều có nội khí trong người.
Ví dụ như một lão nông gánh phân cũng có tu vi ngoài tam phẩm, một đại hán cày ruộng ngoài đồng cũng có tu vi ngũ phẩm, thiếu phụ cho heo ăn tu vi cũng là Tứ phẩm. Càng khiến cho Tiểu Báo Tử tán dương chính là, vị thiếu phụ nông phu này lại dùng thủ pháp rải ám khí để cho heo ăn, thật đúng là khiến cho Tiểu Báo Tử được mở rộng tầm mắt.
- Đừng nhìn, mỗi một người thôn dân ở đây đều là tập võ từ lúc nhỏ, nhưng mà không giống như người bên ngoài võ lâm dùng võ công để tranh đấu, chỉ tập võ công để tăng cường sức khỏe mà thôi!
- Những người này đều là người của Tiên Cung!
- Đúng vậy, bọn họ đều là người của Tiên Cung!
Kim Ngọc Tuyền cười nói.
- Tiên Cung đầu tiên chính là được thành lập ở chỗ cái thôn nhỏ này, hiện tại ở trong cái thôn nhỏ này, đều là người thân của thành viên trong Tiên Cung, ta cũng lớn lên ở trong cái thôn này.
Lời còn chưa dứt, liền nghe được một tiếng kêu to:
- Tiểu Tuyền Tử, làm sao lần này ngươi lại đi ra ngoài lâu như vậy. Đại lễ mừng thọ của lão gia ngươi cũng không về, ngươi chuẩn bị về chịu tội đi!
Trong giọng nói lộ ra ý vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy dưới một gốc cây đại thụ ở đầu thôn, có hai lão nhân thôn dã đang ngồi trên một cái bàn đã sơ sài chơi cờ, chiếu đấu kịch liệt, chung quanh là một đám người đang theo dõi cuộc chiến. Thanh âm lúc nãy là của một đại hán trung niên, trong tay cầm một cái cuốc đang vui vẻ nhìn Kim Ngọc Tuyền.
Nhìn kỹ thì thấy tu vi của đại hán cũng không yếu, đã đạt tới ngũ phẩm.
- Sự tình bên ngoài nhiều lắm, bận không tả nổi, làm sao có thể nhàn rỗi giống như ngươi được!
Lão Kim Kê cười mắng.
- Thanh Lão có nhà không?
- Ở nhà, sáng sớm nghe thấy ngươi sắp trở về, nên đã cố ý làm thịt đôi gà để chờ ngươi về, ha ha ha!
Một trận cười vang lên.
Sắc mặt của Lão Kim Kê ửng hồng lên, khẽ chửi một tiếng. Cũng không có nổi giận, nhưng mà có chút xấu hổ đối nói với Tiểu Báo Tử.
- Đừng để ý đến hắn, một đám gia hỏa không có một tên nào là người tốt cả!
Tiểu Báo Tử cười hắc hắc, cũng không nói gì nữa, đi theo sau Lão Kim Kê đến một nhà nông ở phía tây sơn thôn.
Gia đình nông dân này thập phần bình thường, cùng với các gia đình khác ở xung quanh cũng không có gì khác nhau, thậm chí, ở bên trong cái sân nhỏ còn có mấy mấy con gà vịt, đang bới đất tìm ăn. Nhìn thấy Tiểu Báo Tử và Kim Ngoc Tuyền đang đi tới, bọn chúng bị kinh động bay chạy toán loạn, tiếng kêu gào tiếng đập cánh vang lên, cũng làm kinh động người trong nhà.
- Là Kim Ngọc Tuyền sao? Vào đi!
Trong phòng truyền tới thanh âm thoáng nghe có vẻ đôi chút già nua, trong thanh âm còn mang theo sức hút khó tả, khiến cho người nghe hết sức thoải mái.
- Thanh lão, ta dẫn Chu Báo tới!
Dẫn Tiểu Báo Tử vào trong phòng, vẻ mặt Kim Ngọc Tuyền cung kính hướng về chỗ lão giả đang ngồi ở phía đối diện uống trà, cắn hạt dẻ nói.
Lão đầu tử khẽ gật đầu, dời ánh mắt lên trên người Tiểu Báo Tử, trên khuôn mặt già nua lộ ra một tia thỏa mãn cười.
- Tốt lắm! Chàng trai, tuổi còn trẻ mà đã có được thành tựu như thế này.
Lão giả này khoảng chừng sáu mươi tuổi, ánh mắt ôn hòa, thân thể thập phần cường tránh, nhưng thu vi lại thấp đến thần kì, chỉ có tu vi nhị phẩm mà thôi.
Tu vi nhị phẩm, cho dù ở trên giang hồ cũng chỉ là một trong vô số thành viên, căn bản là sẽ không có địa vị gì cả. Nhưng mà Kim Ngọc Tuyền là thất phẩm cường giả lại thập phần tôn trọng đối với hắn. Quan trọng nhất là khi lão giả đảo mắt qua người mình, ánh mắt bình tĩnh như thâm uyên kia khiến cho tâm tình của Tiểu Báo Tử bình tĩnh trở lại, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.
Trong tim của hắn chợt run lên, hắn có thể chắc chắn lão giả này không hề giống như một lão già vô dụng như trong mắt của hắn, vội vàng tiến lên cúi đầu thi lễ giống như Kim Ngọc Tuyền.
- Đã đến nơi này, thì cũng không cần phải câu nệ như vậy. Nếu đã lựa chọn gia nhập Tiên Cung, vậy thì tất cả mọi người đều là người một nhà. Ta là Phương Thanh bởi vì đã có chút tuổi tác nên tiểu tử này gọi ta một tiếng lão, đương nhiên gọi ta là Lão Phương cũng được!
- Vãn bối Chu Báo, người quen cũng gọi ta là Tiểu Báo Tử, sau này còn nhờ Thanh lão chỉ bảo nhiều hơn!
Tiểu Báo Tử nói.
- Tiểu Báo Tử, Tiểu Báo Tử, ha ha, không phải là bởi vì một chữ Báo trong tên của ngươi cho nên mới lựa chọn Ki Thủy Báo chứ!