Thông Thiên Đại Thánh

Chương 849: Chương 849: Thanh Thiên lui, Bạch Hổ hiện. (1 + 2)






Oanh!!!

Một tiếng vang thật lớn, thân ảnh bị đánh xuông, rơi xuống trên mặt đất, hung hăng bắn vài cái, mới giãy dụa bò lên từ mặt đất, chính là một trung nhiên nam tử chừng ba bốn mươi tuổi, thoạt nhìn rất có phong độ, một thân trường bào màu trắng, trong tay còn cầm một cây quạt lông chim, nếu như không phải trên người dính đầy bùn nước thì hiện tại hẳn thuộc về loại hình tiên phong đạo cốt loại rồi, bất quá hiện giờ hình dạng của hắn hết sức chật vật, bị thương cũng không nhẹ, máu me đầy mặt, thần sắc dị thường nghiêm túc nhìn lên mây đen trên không trung.

Huyễn Nguyệt Tử, tu vị của ngươi cao hơn ta, ngươi là Tán tiên, nhưng tiếc, ngươi không có tiên khí, dưới tiên khí chi uy, cho dù ngươi là Chân Tiên cũng chỉ còn đường chết!

- Diệp Thanh Thiên, ngươi cho rằng chờ ngươi ở chỗ này chỉ có mình ta sao? !

Huyễn Nguyệt Tử hung hăng thổ một bún máu bọt, âm thanh lạnh lùng nói.

- Chúng ta biết rõ ngươi có tiên khí, cũng biết Chu Báo làm hư chuyện của các ngươi, các ngươi nhất định sẽ đến báo thù, cho nên, ngươi cho rằng ở chỗ này chỉ có mình ta là Tán tiên sao? !

- Hừ, quả là thế, gia hỏa của Linh Tiêu Điện vậy mà thật sự mai phục người ở đây, trách không được trong khoảng thời gian này lại thành thật như vậy, hóa ra là sợ bại lộ hành tích.

Chu Báo đứng trong bóng tối, vận khởi Thiên Xà Liễm Tức Thuật, trong nội tâm ẩn ẩn cười thầm.

- Chỉ không biết lúc này Linh Tiêu Điện vận dụng bao nhiêu người, Huyễn Nguyệt Tử, ha ha, vừa ra tay đã là một Tán tiên, Linh Tiêu Điện thật đúng là đại thủ bút a, nghe lời của Huyễn Nguyệt Tử này thì không chỉ có mình hắn đến đây, Diệp Thanh Thiên có tiên khí, điểm này Linh Tiêu Điện không thể nào không biết được, cũng không có khả năng không coi trọng, một Tán tiên quả thật không làm gì được hắn!

Quả nhiên, sau khi thanh âm của Huyễn Nguyệt Tử rơi xuống, lại có vài đạo vầng sáng hiện lên, mỗi cái đều có được tu vị Tán tiên cảnh, vài tên Tán tiên đồng loạt ra tay, có thể nói đã cho Diệp Thanh Thiên đủ mặt mũi.

- Diệp Thanh Thiên, cho dù ngươi có tiên khí thì như thế nào? Nói cho cùng, ngươi cũng chỉ có tu vi cửu phẩm, coi như may mắn có thể thúc dục tiên khí thì có thể thúc dục ra mấy thành uy lực chứ? Lại có thể kiên trì được bao lâu, ta ngược lại muốn xem, bốn người chúng ta liên thủ, có thật là không vây bắt được ngươi không!

Bị Diệp Thanh Thiên đả thương, Huyễn Nguyệt Tử sau khi trải qua kinh sợ đã bình tĩnh lại, trên mặt ngược lại mang theo một tia cười lạnh.

Ba đạo vầng sáng, ba gã Tán tiên liên thủ trùng kích lên mây đen trên bầu trời.

Dù Diệp Thanh Thiên kia có được tiên khí, nhưng dưới sự trùng kích của ba gã Tán tiên, cũng có chút đỡ không nổi.

Bên trong mây đen, bỗng nhiên lại phát ra vô số đạo hào quang, bầu trời lờ mờ thoáng cái sáng lên, ánh sáng này vẫn một mực tiếp tục, vô số âm thanh so với lôi minh còn vang hơn truyền ra từ trên bầu trời, từng đợt áp lực cực lớn đánh thẳng mà xuống.

- Kháo, đám hỗn đản kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.