- Vương Thụy, tại sao là ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này? !
Chứng kiến người này, gia chủ Vương gia thần sắc khẽ động
- Tổn thương trên người ngươi là xảy ra chuyện gì?!
- Lạc, Lạc Hải Vân, Lạc Hải Vân, hắn...
- Lạc Hải Vân có chuyện gì hả? !
Vừa nghe đến ba chữ Lạc Biển Vân, gia chủ Vương gia thần sắc biến đổi, nắm lấy cổ áo Vương Thụy nhấc hắn lên.
- Hắn vọt vào tổng bộ thương hội, gặp người liền giết, một tuần trà, chỉ sau thời gian uống cạn một tuần trà, hắn, hắn. Hắn, hắn đã giết sạch tất cả mọi người, hắn, hắn, !
Tinh thần của Vương Thụy tựa hồ đã đến biên giới chuẩn bị sụp đỏ, ánh mắt tan rả, lời nói không thông thuận.
- Hắn còn nói gì nữa? !
Gia chủ Vương gia quát nhẹ lên một tiếng, khiến Vương Thụy tỉnh táo lại một chút.
- Để cho ta chuyển lời cho gia, gia chủ, nói, nói, nói hắn và Vương gia chúng ta không chết không ngớt!
- Hỗn đãn!
Gia chủ Vương gia giận dữ quát to một tiếng, ném Vương Thụy ra ngoài rất xa, trong mắt lệ quang chớp động, hung dữ nhìm chằm chằm về phía Tiểu Báo Tử.
- Ngươi, các ngươi thông đồng mới nhau!
- Cái gì mà các ngươi chúng ta, cái gì mà thông đồng chứ? !
Tiểu Báo Tử khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.
- Ta vì sao chọn chiến Vương Nguyệt Bạch trong lòng ngươi minh bạch, ngươi để Tứ hải thương hội áp chế An Viễn Đường của ta, lại còn âm thầm sai khiến đạo phỉ đoạt hàng của An Viễn Đường, cho nên ta tìm các ngươi gây phiên phức!
- Hỗn trướng, ta lúc nào để Tứ hải thương hội áp chế An Viễn Đường của ngươi, ta lúc nào sai sử đạo phỉ, ngươi có chứng cớ không? !
- Ta không cần chứng cớ, ta nói là được!
Tiểu Báo Tử nhấc Như Ý Kim Lân Côn lên, gánh trên vai
- Nghe đây, ta mặc kệ ngươi cái gì Vương gia hay không Vương gia, là các ngươi trêu chọc ta trước, cho nên ta liền phản kích, đã trêu chọc ta, thì phải gánh chịu lấy hậu quả, về phần vừa rồi ngươi nói cái gì mà Lạc Hải Vân, ta căn bản không biết!
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?!
- Ta cần ngươi tin sao? Ngươi bây giờ có thể làm gì ta? Chỉ bằng mấy phế vật xung quanh ngươi, ngay cả thất phẩm cũng chưa tới, còn muốn đối phó ta? !
Tiểu Báo Tử chỉ cười lạnh.
- Ta cho ngươi biết, họ Vương kia, người khác sợ Vương gia các ngươi, lão tử không sợ, hôm nay chỉ là cho các ngươi một giáo huấn thôi, chuyện trước kia dừng ở đây, nếu như ngươi còn dám ở sau lưng ta làm trò gì mờ ám thì trả thù của ta tuyệt đối sẽ không như lúc này đâu, tuy rằng không muốn thừa nhận, bất quá, ta vẫn phải nói cho các ngươi biết, lão tử chính là một tên hỗn đản có thù tất báo!
- Ngươi...!
Bị Tiểu Báo Tử nói đến nổi một câu cũng không thốt lên được, muốn đương trường trở mặt, nhưng trong lòng hắn lại rõ, chỉ dựa vào Vương gia đệ tử ở đây, căn bản không cách nào chống lại Tiểu Báo Tử cả.
Hung hăng hít một hơi, cưỡng chế lại lửa giận đã xông lên đầu.
- Chu Báo, ta nhắc nhở ngươi, ngươi sẽ vì hành vi của ngươi mà trả giá thật nhiều đấy!
- Ta mỏi mắt mong chờ!
Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng nói
- Bất quá ta nghĩ, hiện tại có phiền toái chính là bọn ngươi!
- Hừ!
Gia chủ Vương gia đồng tử co lại, phất mạnh ống tay áo.
- Chúng ta đi!
Ra lệnh một tiếng, mọi người Vương gia đi theo sau hắn, nối đuôi nhau mà ra, mang theo một cổ oán khí đậm đặc, biến mất trong tầm mắt đám người giang hồ.
- Mặt mũi của Vương gia này có thể ném đi được rồi!
- Lạc Hải Vân, chẳng lẽ là gia chủ của Manh Sơn quận Lạc gia sao, Manh Sơn quận Lạc gia không phải không lâu trước đã bị diệt môn một cách thần bí sao? Chẳng lẽ là Vương gia làm hay sao? !
- Hừ, đương nhiên là Vương gia làm, tại Phụng châu, ngoại trừ Vương gia ra còn ai có thực lực mạnh như vậy. Bất quá, ta nghĩ bọn hắn cũng thật không ngờ là còn lưu lại một người còn sống!
- Đúng vậy a đúng vậy a, Lạc Hải Sơn là thất phẩm cường giả, Vương gia vậy mà lại để hắn thoát đi. Phen này, Vương gia gặp nạn rồi!
Thanh âm có chút ha hê truyền ra từ trong đám người.
- Chẳng qua chỉ là một thất phẩm cường giả thôi, có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió chứ? !
Có người khó hiểu mà nói.
- Thất phẩm cường giả ah, lão huynh, ngươi cho rằng mỗi ngày đều giống như hôm nay, trông thấy nhiều cường giả như vậy sao? Đánh bại một thất phẩm cường giả dễ dàng nhưng muốn giết chết thì lại không phải là chuyện dễ nữa, hơn nữa, Vương gia ở ngoài sáng chỉ có mỗi Vương Nguyệt Bạch, bát phẩm cường giả, Lạc Hải Sơn là gia chủ Lạc gia, một thế gia mấy trăm năm, có thể có một ít của cải, Chu Báo này ngu ngốc lớn mật, nhưng Lạc Hải Sơn kia hiện giờ cũng đã mất đi, cái gọi là chân trần hán chính thức, thiên hạ lớn như vậy, một thất phẩm cường giả muốn ẩn nấp sao mà dễ dàng như vậy? Mà Vương gia, gia đại nghiệp đại, ngàn năm thế gia, muốn giấu cũng không thể nào giấu được, việc này, Vương gia thật có khó khăn!
Vương gia gặp nạn rồi!
Nhìn mọi người Vương gia biến mất trước mặt, khóe miệng Tiểu Báo Tử hiện lên một vòng cười lạnh, trải qua chuyện này thì mấy thế gia không hòa hảo lắm với hắn, cũng sẽ không dễ dàng hạ độc thủ với hắn rồi, dù sao ai cũng không muốn đơn giản kết làm địch với một thất phu hoàn toàn không để ý đến gì như hắn.
Thất phu, một tên thất phu chết tiệt, một tên thất phu có được chiến lực bát phẩm đỉnh phong, tay cầm như ý thần binh, hơn nữa còn có bối cảnh cực kì thần bí!
Việc này có ý vị thế nào?
Việc này có nghĩa là trước khi không hoàn toàn nắm chắc, đây là một tên khiến người khác đau đầu nhưng không thể nào đụng vao!
Nhưng lấy tốc độ phát triển của hắn, đợi đến lúc ngươi nắm chắc vạn toàn, người ta có lẽ đã trưởng thành đến một tình trạng khác rồi, huống chi, từ lúc xuất đạo đến bây giờ, vẫn chưa người nào biết được át chủ bài của thất phu này là gì.
Tiểu Báo Tử xuất đạo rất sớm, lần đầu tiên bộc lộ bản thân chính là trong một chiến dịch của Trung Hòa quận thành, trong chiến dịch này, hắn dùng một đôi Lưu Tinh Chùy nện mở Trung Hòa quận thành, lập được công lao, sơ bộ thể hiện ra tiềm lực. Sau đó, ở trong hỏa mạch dưới lòng đất Trung Hòa quận thành, gác hỏa mạch mấy ngày, dùng tu vị Tam phẩm đánh bại mấy cao thủ của các thế gia luyện thép, thanh danh lên cao, lại kết giao với một trong tam đại tọa của Thiên Long Thần Sơn - Vương Xà, lúc này mới theo thời gian có chút danh vọng trong võ lâm, sau đó ở thủy quân Giang Thành nhận lấy chức tổng quản, lĩnh quân diệt trừ thủy phỉ, giành được quyền khống chế Giang Tâm đảo, khiến thanh danh của hắn theo thời gian dần truyền ra