Ba người đều là người hiểu chuyện, chỉ cần nghĩ một chút là đã hiểu rõ nguyên nhân.
Minh Nghĩa Kinh Viện cùng Kim Quang Động đều thua trên tay của Vương Xà, chắc chắn là muốn báo thù. Nhưng báo thù dễ vậy sao?
Không nói đến chuyện Vương Xà đã là cường giả cửu phẩm, chỉ nói đến sự tình hắn làm mấy ngày nay thôi. Hắn là công thần lớn nhất trong việc tiêu diệt bắc nguyên Đạo Hỏa Tác.
Bất kể các giới của Đại Tấn đánh giá hành vi của Vương Xà như thế nào, bây giờ không ai dám không thừa nhận, Đại Tấn có thể tiêu diệt bắc nguyên, công lao của Vương Xà cao nhất. Hơn nữa bây giờ chuyện hắn bị bắc nguyên Tam Đại Tông Sư đuổi giết mà chịu trọng thương, Tiểu Báo Tử phải cõng hắn về đã lan truyền hết một nửa giang hồ. Bây giờ tìm hắn gây phiền phức là không khôn ngoan.
Không thể tìm hắn gây chuyện, lại không nuốt trôi cơn tức này, vậy tìm ai bây giờ?
Chu Báo!
Quan hệ của Chu Báo với Vương Xà không ai có thể hiểu rõ được. Nhưng mọi người đều biết, quan hệ của hai người cực kỳ thân mật, nếu không, Vương Xà sẽ không cho Tiểu Báo Tử mười chín viên linh thạch, mà Tiểu Báo Tử cũng sẽ không cõng Vương Xà ra khỏi thảo nguyên.
Nếu không thể gây phiền toái cho Vương Xà, vậy thì tìm Chu Báo đi, cũng có thể xả được một chút.
Cái này gọi là mềm nắn rắn buông.
“Thú vị ghê, lại bị người khác xem là quả hồng mềm!” Tiểu Báo Tử thầm cười, mở màn che xe ngựa, thò đầu ra ngoài:
- Lĩnh giáo cái gì? Ta không nhận đồ đệ!
“Phụt!” một tiếng, Ô Duyên Thắng cùng Lữ Nhất Nguyệt ở phía sau đều cười lớn.
Từ lĩnh giáo này là một từ đa nghĩa. Chẳng qua trên giang hồ, lĩnh giáo là nói đến việc muốn tỉ thí một phen, chứ không phải là muốn học tập người khác.
Vũ Thiên Dương là một tiểu tử đẹp trai, bộ dạng tầm mười bảy mười tám tuổi, mặt đầy ngạo khí, thân mình thẳng tắp, ánh mắt thấu tiệt, lộ ra vẻ cao ngạo thoát tục. Tiểu Báo Tử nhìn qua một cái liền giống như thấy được Lục Thiếu Du thứ hai, thậm chí còn sắc bén hơn cả Lục Thiếu Du.
- Tu vi tứ phẩm?
Đương nhiên Tiểu Báo Tử không có hứng thú với khí chất của người khác, hắn chỉ cảm thấy hứng thú vì tu vi của tiểu tử này mới chỉ tứ phẩm mà thôi.
Tu vi tứ phẩm, cũng dám khiêu chiến với mình?
Phải biết rằng hắn đã giết chết một cường giả thất phẩm, một cường giả bát phẩm đấy. Người trong võ lâm bây giờ, thất phẩm nhìn thấy Tiểu Báo Tử cũng không chắc thắng, huống hồ chỉ có tứ phẩm?
Thế nhưng, chính vì thấy được tu vi của hắn nên Tiểu Báo Tử mới càng cẩn thận hơn. Tu vi tứ phẩm mà dám khiêu chiến với mình, chắc chắn có chuẩn bị sẵn!
- Đệ tử của Kim Quang Động là Vũ Thiên Dương bái kiến Chu trưởng lão!
Đối với câu nói vừa rồi của Tiểu Báo Tử, Vũ Thiên Dương lập tức làm ngơ, không thèm để ý đến, chỉ ôm quyền chào Tiểu Báo Tử. Sau đó, Tiểu Báo Tử liền cảm nhận một khí thế vô cùng to lớn phát ra từ người Vũ Thiên Dương.
Thậm chí Tiểu Báo Tử còn hoài nghi, đứng trước mặt mình không phải là một người, mà là một thanh kiếm, một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ.
Cảm giác nguy hiểm dâng lên làm cho Tiểu Báo Tử tập trung tinh thần, xuống khỏi xe ngựa, giằng co với Dương Thiên Vũ.
Hắn thản nhiên cười nói:
- Xem ra ngươi đến không phải để bái ta làm thầy?
- Thủ tọa không cần giả vờ hồ đồ!
Vũ Thiên Dương cười lạnh nói:
- Ta tới làm gì, trong lòng ngươi hiểu rất rõ!
- Vậy cũng được!
Tiểu Báo Tử bĩu môi, chút hảo cảm cuối cùng với tên gia hỏa không biết hài hước này cũng biến mất.
- Ngươi đã muốn lãnh giáo, vậy động thủ đi!
Hắn làm ra vẻ tùy ý, nói.
Vũ Thiên Dương nhướng mày:
- Vậy xin đắc tội!
Đầu ngón tay vừa nhấc, một đạo lưu quang màu trắng bắn thẳng vào trước mặt Tiểu Báo Tử, tốc độ cực nhanh, Tiểu Báo Tử thiếu chút nữa không kịp phản ứng.
- Đây là cái khỉ gì vậy?
Tiểu Báo Tử hú lên đầy quái dị, đầu co rụt lại, vô cùng khó khăn mới tránh thoát được. Thế nhưng hắn còn chưa kịp hồi phục tinh thần, kiếm khí kinh người đã truyền đến sau lưng.
- Chết tiệt, là phi kiếm!
Lúc này Tiểu Báo Tử đã xác định được đối phương dùng cái gì.
Song chưởng mở ra, thân hình như tên rời cung bay lên giữa không trung, trong lòng cực kỳ hối hận tại sao mình không mang theo đại thiết chùy kia bên người.
Phi kiếm!
Người trong võ lâm bây giờ nghe thấy tên này có lẽ sẽ cảm thấy cực kỳ xa lạ. Cho dù đã từng nghe qua cũng sẽ không để ý đến.
Bởi vì đây là một danh từ vô cùng cổ xưa, nếu không phải Tiểu Báo Tử vừa nghe Vương Xà nói chuyện, hắn cũng sẽ không nghĩ tới việc Vũ Thiên Dương lại luyện một thanh phi kiếm.
Ở thời kỳ đầu của trung cổ, kiếm tu từng hùng bá thiên hạ, bởi vì khi đó, thiên tài địa bảo của thời thượng cổ đã không còn, thiên địa nguyên khí cũng tiêu tán. Có một ít tu sĩ muốn tu luyện, phải bỏ qua các pháp môn thời thượng cổ, tìm lối đi mới, một phương pháp tu luyện mới, do đó, đủ các dạng pháp khí ra đời.
Mà so với pháp bảo thời thượng cổ, pháp khí của thời trung khí đều phải tế luyện, tương hợp với thần niệm mới có thể sử dụng. Hơn nữa, uy lực còn kém xa các loại pháp bảo biến thái thời thượng cổ.
Phi kiếm, là pháp khí nổi danh nhất.
Đủ loại môn phái thời kỳ đầu trung cổ đều lấy kiếm làm chủ, sau đó mới dùng các pháp khí khác làm phụ. Tu vi bản thân đều ở trên kiếm, một phi kiếm uy lực cực lớn, tốc độ cực nhanh. Thế nhưng thời gian trôi qua, lại có vấn đề phát sinh.
Mạch khoáng để chế tạo phi kiếm đã hết.
Nghe nói thời gian mà kiếm tu còn toàn thịnh, đầy trời đều là phi kiếm. Tu vi chỉ cần tới tứ phẩm là có thể ngự kiếm phi hành, môn phái tu kiếm lớn nhát như Thục Sơn, Nga Mi, đệ tử lên đến vài vạn, mỗi người đều có một thanh phi kiếm. Dần dần, tài nguyên khô kiệt, mà càng chết người chính là, phi kiếm đều phải được tế luyện, cho dù chủ nhân phi kiếm chết, dấu vết còn lưu lại cũng phải mất tinh lực thật lớn để loại trừ. Do đó, số người dùng kiếm càng ngày càng ít, mà từ khi kiếm tu suy sụp, đủ loại kiếm quyết cũng biến mất. Về sau, nếu có người nào ngẫu nhiên có được một thanh phi kiếm cùng kiếm quyết, cũng chỉ để nó thành pháp khí phụ trợ mà thôi, không giống như thời trung cổ, cho nó là tính mạng, đưa cả tu vi ký thác vào kiếm.
Pháp khí tiến tới thời kỳ đỉnh cao, đối với tu luyện giả bây giờ, pháp khí thời trung cổ thường được gọi là pháp bảo.
Nếu nói về con người, mặc kệ tu vi ngươi cao thấp thế nào, dù ngươi là tông sư hay chỉ là kẻ ăn mày, đều có phẩm chất khác nhau. Pháp khí thật ra cũng vậy, cần đủ loại tài liệu, thiên địa nguyên khí để tế luyện. Kiếm tu cường thịnh, đến khi vật liệu để rèn phi kiếm cạn kiệt, cũng phải lụi bại. Sau đó, pháp khí hưng thịnh vài vạn năm, đến khi vật liệu luyện pháp khí cũng hết, vậy phải làm gì?