Thông Thiên Đại Thánh

Chương 64: Chương 64: Tức giận






Hiện tại hắn không còn là một tiểu hài từ chưa mọc đủ lông mao như trước kia, lúc ở Thanh Dương thành lăn lộn với đám giang hồ thuật sĩ ở tầng dưới chót, cho nên hắn biết rõ trên đời này vẫn có pháp bảo, nhưng những pháp bảo này lại sạch hơn những pháp bảo trong tiểu thuyết tiên hiệp, nhưng cũng vì thế mà rất khó tìm.

Từ những lời đồn đại, cái gọi là dị thuật, chính là do người tu luyện sử dụng pháp môn tinh luyện chuyển hóa sát khí trong thiên địa để sử dụng, Tiểu Báo Tử chỗ tập Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm là một pháp môn chuyển hóa Âm Dương Lưỡng Nghi sát khí hóa thành kiếm khí, cũng giống như Cửu Long Thần Hỏa Huyền Cương và Huyết Diễm Chân Cương của Huyết Vô Nhai, cương khí thuộc về dị thuật, có được cương khí sẽ được gọi là dị thuật tôn sư, trên đời này ngoài pháp môn luyện hóa sát khí cho mình sử dụng ra, dị thuật vẫn cần một loại pháp môn khác, liền có thể đem sát khí và một ít thiên tài địa bảo, những vật kỳ quái, có thể dùng thủ pháp đặc thù để chuyển hóa, do đó luyện thành một ít vật kỳ dị, những vật này, chính là pháp bảo.

So với những pháp bảo trong các tiểu thuyết tiên hiệp trước kia, số lượng pháp bảo trên đời này rất ít, nguyên nhân là do sát khí khó cầu, thiên tài địa bảo khó cầu, kỳ vật khó cầu, cho dù có được ba vật này, cũng không có được phương pháp luyện hóa sát khí, không có phương pháp dung luyện kỳ vật và thiên tài địa bảo, muốn có được tất cả rất khó, cho nên mới nói, người trong giang hồ đồn đãi về pháp bảo rất nhiều, nhưng pháp bảo chân chính rất khó gặp được, không chỉ khó gặp, trên thực tế, trừ vài loại vài loại phương pháp luyện chế thành thục ra, pháp bảo còn yêu cầu về loại sát khí và tài liệu thích hợp, ngoại trừ hình dạng của pháp bảo ra, rất ít người biết rõ tên cụ thể của pháp bảo.

Mắt hắn nhìn về phía tấm vải dưới thân của tiểu chút chít kia, hết sức căng thẳng, nhất định là một kiện pháp bảo không biết tên, hắn không ngờ rằng mình lại gặp được một loại pháp bảo không biết tên, hắn há có thể không thích.

Nhưng mà, xem bộ dáng này, cái pháp bảo này có quan hệ rất sâu xa với tiểu chút chít này, muốn đạt được tới tay, nhất định phải ra tay từ nơi tiểu chút chít.

- Xèo...xèo, xèo...xèo...

Thời điểm Tiểu Báo Tử suy tư, bỗng nhiên nghe thấy tiểu chút chít đang kêu gọi, cúi đầu nhìn xuống, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nhìn thấy tiểu chút chít này đang đắc ý, không ngờ bắt đầu uốn éo cái mông trước mặt hắn, giống như đang chọc tức.

- Ngươi là gia hỏa đáng chết mắc dịch!

Lần này, Tiểu Báo Tử nhìn thấy tức muốn nổ phổi, tiểu chút chít này hoàn toàn không để hắn vào mắt mà, muốn hù dọa nó một chút, đồng thời cũng muốn nhìn xem uy lực của tấm vải là bao nhiêu, liền hất tay lên, liền dùng một trảo cách không, lao thẳng về phía tiểu chút chít.

Tiểu chút chít thấy hàn quang lao tới, cũng bị giật mình, động tác uốn éo dừng lại, lúc công kích đến gần tiểu chút chít một thước, cái màn sáng màu kim sắc sáng lên.

"Phanh!" Một tiếng, một chùm kim quang chói mắt hiện lên, tiểu chút chít bị phản chấn, bay thẳng vào trong thạch bích, tiểu chút chít bị giật mình, nó ngây ngốc, đặt mông ngồi lên mặt đất.

Tiểu chút chít nhìn Tiểu Báo Tử đang đắc ý, cười ha hả.

Không biết tiểu chút chít này là thứ dị chủng gì, đã sớm thông linh, thấy Tiểu Báo Tử cười nó, có chút tức giận, kêu lên chi chi nhìn về phía Tiểu Báo Tử, không ngờ sau đó nó nắm tay thành nắm đấm giơ lên, vung vẩy thị uy với Tiểu Báo Tử.

Vừa rồi Tiểu Báo Tử còn hờn dỗi, trong nội tâm rất sảng khoái, hiện tại nhìn thấy bộ dáng giơ nanh múa vuốt của tiểu chút chít, chẳng những không cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy nó phi thường đáng yêu.

- Tiểu gia hỏa này đúng là thú vị, so với những con sủng vật ở kiếp trước, còn thông minh hơn nhiều, nếu bắt về nuôi, cũng là một chuyện thú vị, chỉ là, tiểu chút chít này rất trơn trượt, phải tìm cách thu phục nó.

Nghĩ tới đây, trong đầu hắn lóe lên một hình ảnh, hình ảnh này chính là Vương Xà năm đó đã thu phục Tây Sơn lão độc nhãn.

Thời điểm Vương Xà thu phục Tây Sơn lão độc nhãn, tuy Lý Hạo Nhiên đã bị Vương Xà dùng đủ loại cực hình rất thống khổ, ánh mắt của hắn cũng mông lung đi, nhưng hắn vẫn nhìn thấy quá trình thu phục Tây Sơn lão độc nhãn, bởi vì đó là hình ảnh trước khi hắn chết, cho nên ấn tượng rất sâu đậm, sau khi Tiểu Báo Tử hấp thu hình ảnh này, đương nhiên cảnh tượng này cũng khắc sâu vào trong óc của hắn.

Lúc ấy Vương Xà vẽ lên đầu Tây Sơn lão độc nhãn một loại phù văn cổ quái, Tiểu Báo Tử cũng biết rành mạch, tuy không biết thủ pháp đó là gì, đám giang hồ trong Thanh Dương thành cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng từ quá trình đó, hắn cũng đoán được đây hẳn là một loại thủ pháp hàng phục yêu thú.

Tuy tiểu chút chít trước mặt này rất nhỏ, nhưng linh trí đã khai mở, cũng miễn cưỡng được xem là yêu thú, trên thân lại có thuấn di thuật, Tiểu Báo Tử liền mơ tưởng, muốn thu phục nó.

Nhưng hiện tại, con tiểu chút chít này được tấm vải che chở, trong thời gian ngắn, Tiểu Báo Tử cũng không có biện pháp nào bắt nó được.

- Tính toán, dù sao hiện giờ ta cũng biết nó ở chỗ này, nghĩ đến việc nó ỷ vào tấm vải này hộ thân, sẽ không dọn nhà, thời gian sau này còn dài, chờ ta nghĩ ra biện pháp, sẽ đi tìm nó cũng không muộn, hiện tại đã là buổi chiều, ta còn phải đi bắt mười lăm con dã thú lấy huyết thục, làm sao còn thời gian mà dây dưa với nó được.

Nghĩ đến mười lăm huyết thực đã làm hắn chùn xuống, trong nội tâm của Tiểu Báo Tử cũng phiền muộn, hắn liền không dây dưa với tiểu chút chít này nữa, quay người nhìn vào trong sơn động, hắn hận không thể đem tấm vải mang đi.

Thật không ngờ, hắn quay người lại, sửng sốt khi đi đến thạch bích.

Nhìn thấy thạch bích bên cạnh tiểu chút chít, trong lúc vô tình nhìn thấy trên thạch bích có khắc một ít bức họa phù văn, trong nội tâm của hắn rùng mình, tập trung tư tưởng quan sát, khi nhìn thấy nội dung trên thạch bích, không khỏi cười lớn.

Vì sao hắn cười?

Thì ra phù văn được khắc lên thạch bích có ghi lại một môn dị thuật, tên viết: Tam Giới Tiểu Na Di!

- Ta nghĩ mãi cũng không ra vì sao tiểu chút chít như ngươi lại có bổn sự lớn như vậy, thậm chí thuấn gian di động(thuấn di) trong truyền thuyết cũng biết, thì ra không phải là thuấn gian di động, mà là một môn dị thuật!

Trên thạch bích này có khắc một môn dị thuật gọi là Tam Giới Tiểu Na Di, sau khi luyện thành môn dị thuật này, hiệu quả khi thi triển giống như thuấn gian di động, có thể tùy ý chuyển dời trong một khoảng cách nhất định, có thể bỏ qua khoảng cách dài ngắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.