Thông Thiên Đại Thánh

Chương 524: Chương 524: Vấn đề nhân khẩu ở đất phong. (5)






Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng híp mắt lại, nhớ tới bản đồ phong hầu của Bắc Nguyên rồi lại tiếp:

- Nhưng không ai muốn ném đi khối thịt này, đều sẽ phái người đến tăng cường thực lực cho đất phong của mình, đồng thời cũng lưu lại một đường lui cho gia tộc, những thế gia này, những đại phiệt này, không một nhà nào lương thiện cả, tất cả đều tồn tại mấy trăm năm, thậm chí mấy vạn năm, thời điểm ở Trung Nguyên, đều vì lợi ích của mình, cho nên mâu thuẫn đều được ẩn giấu rất sâu, nhưng đến Bắc Nguyên, đất phong nằm trần trụi ở đó, cho dù hiện giờ không có mâu thuẫn, tương lai cũng xảy ra mâu thuẫn, đến lúc đó phải xem ai hung ác hơn, phân tán lực chú ý của tất cả đại thế gia, cũng đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đại Tấn lên Bắc Nguyên, làm cho lực ảnh hương trong nước từ từ yếu bớt.

- Ha ha, may mắn là đất phong của lão tử nằm cách bọn chúng rất xa, cũng có thể học Mã Thiên Trường giấu tài, nhân khẩu, nhân khẩu a, đây là một nan đề, nhưng cũng không phải không thể giải quyết, nhưng căn cơ của ta quá nhỏ bé, chỉ sợ tranh giành không lại những người kia, đành phải nghĩ biện pháp.

Đứng giữa không trung, nhìn mảnh đất phong rộng lớn phía dưới, Tiểu Báo Tử nhíu mày suy nghĩ.

Chiêu mộ dân chúng từ Đại Tấn không thực tế, không nói tới Đại Tấn không cho phép làm ra cử động này, cho dù có cho phép, cũng không có người nào nguyện ý đi tới phương bắc khắc nghiệt này sinh sống cả, chỉ có ngu ngốc mới làm thế, Đại Tấn phồn hoa không ở, chạy tới nơi chim không thèm ỉa này sinh sống làm cái gì?

Như vậy, có dạng người nào nguyện ý rời Đại Tấn đi tới đây sinh sống?

Bỗng nhiên hàn quang trong mắt Tiểu Báo Tử lóe lên, một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong óc của hắn.

Không đúng!

Một chiêu này của Tấn đế nhìn thì rất hay, nhưng trên thực tế vẫn còn một khả năng lật bàn a, chỉ cần lật bàn là Đại Tấn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục a!

- Nếu như ta là gia chủ của các cao môn đại phiệt kia, dưới tình huống như vậy, ta sẽ phát động chiến tranh, ủng hộ Bái Hỏa Giáo ở phía nam khởi sự, hiện tại Đại Tấn nhìn thì ổn định, nhưng nếu những cao môn đại phiệt này tận lực phát động chiến tranh. Như vậy, vô cùng có khả năng đem trọn Đại Tấn biến thành một nơi hỗn loạn, chỉ cần những cao môn đại phiệt này giữ vững một điểm thăng bằng, làm cho trận chiến tranh này kéo dài mười năm hai mươi năm, khi đó, nhất định sẽ có lưu dân xuất hiện ở bốn phía, trôi giạt khắp nơi, muốn có bao nhiêu người sẽ có bấy nhiêu người, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, là có thể dời đám lưu dân này tới lãnh địa của mình. Bởi như vậy, sẽ có nhân khẩu a, bây giờ nhìn thì thấy căn cơ của Đại Tấn rất vững chắc, nhưng nếu những đại thế gia này đồng lòng phát động, nhất định sẽ thành công, huống chi, nếu như tâm tư của bọn họ sâu một chút, căn bản là không cần cưỡng ép thôi động, chỉ cần đánh tâm tư lên mấy tên hoàng tử là được. Bởi như vậy, chỉ cần đánh chủ ý lên hoàng tộc Đại Tấn, đem trọn Trung Nguyên đảo loạn, cũng có được rất nhiều nhân khẩu, về phần sau khi Trung Nguyên đại loạn thành thế nào, ở trong mắt các thế gia, cao môn đại phiệt có đất phong, hoàn toàn không liên quan tới bọn họ, nhiều nhất là thay triểu đổi đại, đến lúc đó, Trung Nguyên vẫn là căn cơ của bọn họ, còn đất phong ở phương bắc, sẽ tăng thực lực và tạo con đường lui cho mình, ta xxx con mẹ nó, tại sao ta lại nghĩ ra cái chủ ý thiếu đạo đức như vậy!

- Hoàng thượng a, ngài nhất định phải làm a, thiên hạ sắp loạn rồi!

Đại Tấn Kiền Châu, kinh thành, áo đạo màu trắng, ba sợi râu dài theo gió phiêu động, vẻ mặt Minh Nguyệt Thắng lúc này sầu khổ, nhìn thiên hạ chí tôn trước mặt, hướng về Yến Vân Thiên nói ra.

- Những cái thế gia đại tộc kia, vì lợi ích của mình, chuyện gì cũng có thể làm ra a.

- Ta biết rõ, đương nhiên ta biết rõ, ta làm như vậy, chính là đưa thiên hạ vào hiểm địa, nhưng mà, đây chẳng phải là cơ hội khó có được cho chúng ta sao?

Yến Vân Thiên cười nói.

- Như thế nào, Nguyệt Thắng huynh, ngươi sợ?

- Sợ thì không phải, ta chỉ lo lắng đến lúc đó không khống chế được cục diện thôi!

Minh Nguyệt Thắng nói ra.

- Hoàng Thượng, ngài ngẫm lại, những thế gia đại phiệt kia cũng không dễ dàng đối phó a, hiện tại ngài đã diệt Bắc Nguyên, có thể nói là lập nên cơ nghiệp trước nay chưa từng có, những thánh hoàng thời cổ đại cũng không bằng, ta thấy, không bằng ngài nên giao cho hậu thế làm thì hơn, cũng nên cho bọn họ hi vọng, bằng không, một mình ngài làm xong việc này, hậu thế mất đi mục tiêu phấn đấu, chuyện này không nên làm quá tuyệt, đúng không?

- Ha ha ha ha...

Một phen lí do thoái thác làm cho Tấn đế cười ha hả, chỉ vào mũi Minh Nguyệt Thắng mắng.

- Ngươi đang khích ta? Hay là đang mắng ta? Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, ta và ngươi nói chuyện, không nên vòng vo làm gì a.

- Bệ hạ, không phải ta vòng vo với ngài, ta đang nói chuyện thực tế với ngài a, hành vi của ngài, tính nguy hiểm quá lớn, ta không đồng ý!

- Tính nguy hiểm quá lớn, tiền lãi cũng rất lớn a!

Tấn đế lên tiếng.

- Nhưng một khi thất bại Đại Tấn sẽ diệt vong a!

Minh Nguyệt Thắng nói ra không chút lưu tình.

- Vong thì thế nào? Việc đã đến nước này, cũng đã làm đến mức này, nếu như không tiếp tục, như vậy chẳng phải là quá tiếc nuối, ta có nhiều nhi tử như vậy, chỉ cần bọn chúng không phải là đồ phế vật, cho dù Đại Tấn có diệt vong, huyết mạch Yến gia chúng ta cũng không có tuyệt, nếu như bọn chúng không có bản lĩnh, cho dù triều định Đại Tấn tồn tại một ngàn năm, một vạn năm, cuối cùng huyết mạch Yến gia cũng đoạn tuyệt, năm đó, những hoàng tử tranh giành với ta, bọn họ cũng muốn đạt được vị trí này, cũng cần phải tranh giành, cũng cần đoạt, mà không phải ngồi chờ ta đem vị trí tôn quý nhất thiên hạ này tặng cho bọn chúng.

- Ta không đồng ý với cách nghĩ của bệ hạ, nhưng mà, nếu tâm ý bệ hạ đã quyết, vậy thì chỉ có thể làm tiếp mà thôi!

Minh Nguyệt Thắng thở dài thật sâu, tâm ý Tấn đế đã quyết. Như vậy, Minh Nguyệt Thắng hoàn toàn hiểu rõ tính cách của hắn, chuyện này không thể vãn hồi nữa rồi.

- Được rồi, đừng có dùng khuôn mặt sầu thảm như thế, cho dù ngày mai Đại Tấn có diệt vong, ngươi cũng phải đánh với ta một ván cờ, nhìn xem kỳ nghệ của ta gần đây có tiến bộ hay không!

- HA...HA, mười tám tuổi trở thành quân chủ một quốc gia, chuyên tâm lo chính sự, bệ hạ a, ngài hai mươi tám tuổi mới học đánh cờ, làm sao có thể tiến bộ chứ?

Nhắc tới đánh cờ, Minh Nguyệt Thắng cười, không chút che dấu ý trào phúng trên mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.