Thông Thiên Đại Thánh

Chương 908: Chương 908: Viện chủ chi tranh. (1)




- Là về Lưỡng Nghi Vi Trần Trận sao?

Chu Báo đi qua, nhìn bộ dáng có chút co quắp của Yến Vân Yên, không khỏi có chút buồn cười:

- Ngồi đi, đừng khẩn trương như vậy!

Yến Vân Yên gật đầu, lúc này mới phát hiện, bởi vì nhìn thấy Chu Báo quá mức khẩn trương, do đó nhịn không được đứng dậy.

- Là về sự tình Lưỡng Nghi Vi Trần Trận, Kiền Nguyên Sơn Kim Quang Động động chủ vì thế tự mình đến Minh Nghĩa Kinh Viện cầu khẩn. Đạt được Nghĩa Bạc Vân Thiên Kỷ Trung Đường đề cử, gặp mặt thượng tiên trong Linh Tiêu Điện, trải qua một phen bí mật nói chuyện, đạt thành một hiệp nghị!

- Những điều này đều là Lễ Thất nói cho ngươi?

- Đúng. Là Lễ Thất tiên sinh nói cho ta, cũng là hắn để cho ta tới nhắc nhở ngươi, cho ngươi chuẩn bị tâm lý!

- Lễ Thất thật mị tâm, bất quá cũng không cần dối trá như vậy! Ngươi trở lại nói cho hắn, nếu như thật muốn mượn hơi ta, liền biểu hiện ra một chút thành ý. Mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng là Ngũ Thường Viện tam viện chủ. Vô luận là địa vị hay ngữ quyền, đều phải so với cái gì Nghĩa Bạc Vân Thiên kia mạnh hơn nhiều. Hắn chỉ cần mở miệng, ta tự nhiên không có đại phiền toái quá lớn. Hà tất lại cho ngươi chạy đến đây một chuyến!

Yến Vân Yên bị một phen lời nói của hắn làm cho sửng sốt, thần tình hoảng hốt ngồi xuống. Một câu nói cũng không thốt ra được. Đối với nàng mà nói, cái gì Ngũ Thường Viện a, cái gì viện chủ a, cách nàng thật sự là quá xa. Ý tứ trong lời này của Chu Báo nàng rõ ràng từng câu. Nói chuyện này, ngươi còn chưa đủ tư cách, tìm một người đủ tư cách cùng ta nói đi! Đây là thái độ hiện tại của Chu Báo.

Hắn đã đạt được tin tức hắn muốn, xem ra không chỉ có Linh Tiêu Điện, đó là Ngũ Thường Viện thuộc quyền Linh Tiêu Điện cũng không phải gió êm sóng lặng như trong truyền thuyết. Năm viện chủ tâm tư cũng không nhất trí. Không phải vậy, bên Nghĩa Tứ vừa mới có động tĩnh, bên Lễ Thất lại tới báo tin.

Đáng tiếc, Chu Báo muốn cũng không phải một tin tức nho nhỏ, hắn cần là thành ý của Lễ Thất. Nếu muốn từ chỗ hắn đánh chủ ý, đạt được thứ mình cần, tất phải nỗ lực đủ thành ý. Cứ như vậy mượn lời Yến Vân Yên muốn Chu Báo nhận nhân tình của hắn, vậy cũng quá khinh thường Chu Báo.

- Chu Báo, tỷ tỷ hảo ý truyền lại tin tức cho huynh, huynh không cảm kích cũng không sao, âm dương quái khí như vậy làm cái gì?

Thấy Chu Báo một bộ dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, Yến Vân Phỉ cũng mặc kệ, hung hăng trừng mắt với hắn. kéo Yến Vân Yên nhân tiện nói:

- Tỷ tỷ, chúng ta không để ý tới tên đáng ghét này, đi, ta dẫn ngươi đi xung quanh một chút, mấy tháng này, Võ Dương Lĩnh chúng ta lại thay đổi rất nhiều, ta nghĩ tỷ tỷ nhìn nhất định sẽ thích!

Nói rồi, Yến Vân Phỉ liền kéo Yến Vân Yên, không thèm quan tâm đến Chu Báo, đi thẳng.

- Không phải nàng gọi ta tới sao?

Thấy Yến Vân Phỉ lôi kéo Yến Vân Yên chạy mất, Chu Báo cũng có chút dở khóc dở cười, trong lòng cảm thán lòng dạ đàn bà thực không thể đoán. Rõ ràng là nàng gọi mình đến, nghĩ không ra khi mình đến, nàng lại dẫn khách nhân chạy mất, để một mình mình bị bỏ rơi ở trong hậu hoa viên của lĩnh chủ phủ, đây là chuyện gì a?

Đúng lúc này, Nhân Chân Thố bưng trà tiến đến, thấy trong phòng khách chỉ có một mình Chu Báo đứng đó, cũng hơi sửng sốt:

- Chủ nhân, trà đến!

- A, để xuống đi!

Chu Báo liếc mắt nhìn Nhân Chân Thố, ánh mắt một ngưng, Nhân Chân Thố này có vài tháng không gặp, lại càng xinh đẹp hơn, mắt to, mũi cao, mang theo vẻ phong tình dày đặc như nước. Vóc người cao gầy, lả lướt có hứng thú, khí chất so với lúc mới gặp cũng cao quý hơn nhiều, lộ hết phong thái của một công chúa bộ tộc.

- Ta nhớ kỹ, ngươi trước đây hình như là công chúa bộ tộc nào đó, đúng không?

Nhân Chân Thố nao nao, trong ánh mắt hiện lên một tia buồn bã.

- Mặc kệ trước đây ta là cái gì, hiện tại đều là nô bộc của chủ nhân!

Chỉ thấy nàng cúi đầu khom người nói:

- Lấy địa vị hiện giờ của chủ nhân, cho dù thực sự là một công chúa đến, vẫn phải quỳ gối trước mặt ngài.

- Là một cô nương thức thời, xem ra đoạn thời gian này, ngươi sống tại Võ Dương Lĩnh cũng không vô ích, tu vi cũng chuẩn bị tiến vào tứ phẩm, là tiểu cao thủ. Niên kỷ như vậy có tu vi như thế, coi như không tệ.

- So với đại nhân ngài còn kém xa!

- Ta và ngươi khác biệt. Ta chỉ là nhìn thì phong quang, thế nhưng chỉ cần một bước đi nhầm, liền vạn kiếp bất phục. Ngươi thì khác, ngươi còn có cơ hội!

Nói đến đây hắn than nhẹ một tiếng:

- Cho ngươi đến bưng trà cũng là một sự tình, cũng có chút đáng tiếc. Sau này, loại chuyện như vậy, ngươi không cần làm nữa!

- Đại nhân!

Lần này. Nhân Chân Thố có chút mê hoặc, nhìn trong ánh mắt Chu Báo lộ ra vẻ nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi bắt đầu nóng rần lên, chân cũng có chút như nhũn ra.

- Ta...

- Được rồi, cứ như vậy đi, một lát nữa, ngươi phải đi gặp Giang Hiểu, nói với hắn, là ta nói, cho ngươi an bài một chức ty. Từ nay về sau, ngươi liền cùng bọn họ tu luyện.

Lúc nói xong, Chu Báo giơ ngón tay điểm một cái. Ngón trỏ điểm trúng mi tâm của nàng, một cổ ý nghĩa huyền ảo truyền tới trong óc nàng. Giống như năm đó Lôi Trung Dị truyền công cho hắn, đem một đạo thần niệm của mình trực tiếp xuyên vào trong thần hồn của đối phương. Phương thức này cực kỳ mau lẹ tiện lợi, thực lực của Chu Báo tiến triển cực nhanh, đã không kém gì Chân Tiên, muốn làm điểm này thập phần dễ dàng.

Ánh mắt Nhân Chân Thố bị ngưng trệ, cảm giác được một thần niệm cổ cường đại Chu Báo truyện tới kia, trong mắt lóe ra vẻ mừng như điên.

- Đại nhân, người...

Bởi quá mức kích động, nàng kinh hỉ nhìn Chu Báo. Trong khoảng thời gian ngắn cũng nói không nên lời.

- Được rồi, đừng ở chỗ này đờ ra nữa, nhanh đi tìm Giang Hiểu đi. Ngươi nhìn ta như vậy, đợi được lão bà ta trở lại thấy được, sẽ hiểu lầm, sẽ có phiền toái!

Chu Báo hắc hắc cười nói. Sắc mặt Nhân Chân Thố càng thêm hồng, thấp giọng đáp một tiếng, quay đầu chạy đi.

- Nha đầu kia tựa hồ đối với ta có chút ý tứ. Bất quá đáng tiếc a, hiện tại ta không có tâm tư làm chuyện này. Lễ Thất, Lễ Thất, bà nội ngươi, hừ, nếu muốn đem ta kéo vào dòng xoáy nội đấu của Linh Tiêu Điện. Ta đương nhiên muốn mượn thế mà làm, thẩm thấu đến trong lợi ích của Minh Nghĩa Kinh Viện các ngươi, chia rẽ quan hệ của các ngươi, tan rã đoàn kết của các ngươi. Cuối cùng từ nội bộ để các ngươi hoàn toàn thôi hủy. Hừ, đừng tưởng rằng Chu Báo ta là người dễ dàng bị lợi dụng như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.