Tiên Giới rộng lớn, sau khi rời khỏi Ngũ Trang Quan, Chu Báo trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút đầu óc choáng váng, cũng may trước khi rời đi, hai người Thanh Phong và Minh Nguyệt đã nói kĩ càng với hắn một chút tình huống về Hư Không Tiên Giới, cho nên hắn mới có thể phân biệt phương hướng, tránh khỏi chạy loạn như con ruồi không đầu.
Vạn Thọ Sơn Ngũ Trang Quan ở vào một bảo địa của Tiên Giới, chiếm diện tích cực kỳ bao la, chiếm đoạt địa bàn phạm vi ức vạn dặm, trong khối địa bàn này, ngoại trừ Ngũ Trang Quan ra, cũng không còn thế lực nào dám nhúng tay đến nữa, địa bàn to như vậy, tất cả đều bị hai người Thanh Phong Minh Nguyệt chiếm đoạt.
- Hướng tây sáu trăm triệu tám nghìn vạn dặm, là Xích Viêm Hà, phía đối diện, có lẽ có một thành trì khá lớn, mẹ nó, địa phương quỷ quái này sao lại lớn như vậy chứ!
Chu Báo thầm mắng một tiếng, khoảng cách sáu trăm triệu tám nghìn vạn dặm, ở trong hư không vũ trụ cũng không tính xa, phá vỡ không gian, vài hơi liền tới được, nhưng ở chỗ này, ở đây là một phương Tiên Giới chi địa, hắn lại không cách nào làm được, duy nhất có thể làm chính là tế ra Chí Tôn Tiên Khí, Hắc Trân Châu Hào của bản thân bẳn thằng về hướng tây.
Xích Viêm Thành! ! !
Tại Tiên Giới, chỉ có thể coi là một tiểu thành nơi biên giơi, nương tựa lấy Xích Viêm Hà.
Cái gọi là Xích Viêm Hà, là một đầu sông lớn màu đỏ, trong sông tràn ngập hỏa diễm nguyên linh, hỏa diễm pháp tắc, sinh tồn rất nhiều hỏa diễm tinh linh, những tinh linh trong ngọn lửa này cũng đều có thực lực vô cùng cường đại, không thua gì Nhân Tiên, thậm chí có một ít đã tu đến Thần Tiên chi cảnh, là kẻ thống trị cả nhánh sông, đó là một Địa Tiên tinh linh, Xích Hỏa Đế.
Mà Xích Viêm Thành này lại nằm dưới sự thống trị của Xích Hỏa Đế, một tiểu thành ở biên cảnh thế này, nghiêm khắc mà nói, chỉ là một nơi giao dịch thôi, mặc dù nói sản vật Tiên Giới phong phú, nhưng nhân loại tu sĩ cũng tốt, yêu loại tu sĩ cũng tốt, thậm chí là tinh quái tu sĩ, ma tu, cũng đều cần rất nhiều tài nguyên, có vô số tài nguyên chồng chất thì mới có thể tích lũy ra một vị đại năng.
Bởi vậy, ở Tiên Giới, cũng tồn tại thị trường giao dịch, nam lai bắc vãng, bù đắp nhau, Xích Viêm Thành chính là như vậy, bị các tinh linh trong Xích Viêm Hà khống chế, chuyên môn dùng để giao dịch các loại kỳ trân của Tiên Giới, dùng để tu luyện.
Bởi vì Chu Báo muốn đi tìm manh mối về Càn Khôn Hồn Thiên bí quyết, cho nên, hai vị của Ngũ Trang Quan liền đề nghị Chu Báo đến nơi như Xích Viêm Thành một chuyến, nói không chừng có thể tìm được một ít manh mối về môn thần thông này.
Đương nhiên, bọn hắn cũng không trông cậy vào Chu Báo có thể tìm được Càn Khôn Hồn Thiên bí quyết ở Xích Viêm Thành, mà Chu Báo thì sao, cũng muốn mượn cơ hội này, hiểu rõ một chút về Tiên Giới, kết quả là, liền nghe theo đề nghị của bọn hắn, đi tới tòa thành trì cách gần Ngũ Trang Quan này.
Trong tiên giới, bởi vì nhân tố hoàn cảnh đặc thù, cho nên tu luyện rất dễ dàng, bởi vậy, chủng loại tu sĩ có rất nhiều, cái gì yêu tu ah, ma tu ah, khắp nơi đều có, có tất cả thế lực, hơn nữa thiếu khuyết quản lý thống nhất, bởi vậy, đại đa số đều các cứ một phương, làm địa đầu xà ở chỗ của mình, dù sao tài nguyên ở đây dùng không hết, cũng không cần cường đoạt, tranh đoạt, bởi vậy, so với hư không vũ trụ mà nói, lại bình thản hơn nhiều, mỗi một chủng tộc đều có thể ở chung hòa bình với nhau, dù sao tất cả mọi người đều tu tiên, tu luyện cả, coi trọng chính là trường sinh, là tiêu dao, không có chuyện ai nguyện ý đi dốc sức liều mạng với người khác chứ? Liều mất mạng của mình cũng không đáng.
Bên trong Xích Viêm Thành, phần lớn là hỏa diễm tinh linh, những tinh linh này đã mở linh trí, tâm tư một chút cũng không hề đơn giản hơn so với nhân loại, lại thường buôn bán trong Xích Viêm Thành, việc buôn bán thành thục khiến Chu Báo nghẹn họng nhìn trân trối.
Đối với một tu sĩ nhân loại như Chu Báo, tinh linh trong Xích Viêm Thành cũng đã thấy nhiều rồi, đây là một tiểu thành nơi biên giới, nhưng thường xuyên cũng có tu sĩ nhân loại vào xem, trên thực tế, còn có rất nhiều tu sĩ cấp Thần Tiên khác, vô luận là nhân loại tu sĩ, hay là yêu tu, hoặc là ma tu, cùng với một ít tu sĩ dị loại thành tinh cổ quái đều ưa thích chạy khắp nơi trong Tiên Giới, đi sưu tầm các loại kỳ trân dị bảo, vật hữu dụng, làm chuẩn bị cho tương lại mình tấn thăng Địa Tiên đại đạo, cho nên, bên trong Xích Viêm Thành, nhiêu thêm một hai tu sĩ nhân loại, cũng không có gì khiến người khác cảm thấy kỳ quái cả.
Quần áo trên người Chu Báo đều thập phần bình thường, chỉ là một kiện áo bào xanh bình thường, giơ tay nhấc chân cũng không có uy thế gì dị thường và bá vương khí trong truyền thuyết cả, chui vào trong dòng người, cũng không khiến người nào chú ý.
Trong thành lấy tinh linh trong Xích Viêm Hà làm chủ, những tinh linh này, kỳ thật bộ dáng cũng không khác gì nhân loại, chỉ là làn da là hồng, trên làn da đỏ lộ ra ngoài, còn có thể ẩn ẩn hiển hiện một ít đường vân nhàn nhạt, cái này cũng không phải hình xăm cố ý tạo nên, mà là đường vân trời sinh, ngoại trừ làn da và đường vân lộ trên làn da ra, những nơi khác, cũng không khác gì nhân loại bình thường cả.
Đi mấy sạp hàng, lông mày Chu Báo nhẹ nhíu lại, đồ vật trong Xích Viêm Thành này nếu phóng tới hạ giới, phóng tới trong hư không vũ trụ, tất cả đều là kỳ trân dị bảo, sẽ dẫn tới vô số tu sĩ đi tranh đoạt, Chu Báo nhìn cũng đỏ mắt không thôi, nhưng vấn đề là hắn không có tiền ah.
Tiền! ! !
Đương nhiên, trong Hư Không Tiên Giới này cũng không nói chuyện tiền bạc, bất quá ở chỗ này cũng có một loại ngoại tệ mạnh, gọi là Chu Hoàng Đan.
Chu Hoàng Đan này là một loại Tiên Đan, hiệu quả rất tốt, có thể tăng lên pháp lực cho tu sĩ, lại không có tác dụng phụ gì cả, bởi vậy, ở trong Hư Không Tiên Giới, đây là một loại ngoại tệ mạnh, ở chỗ này giao dịch, mua sắm, đều dùng Chu Hoàng Đan làm đơn vị tiền tệ cả, đương nhiên, cũng có thể lấy vật đổi vật, bất quá, Chu Báo là một tên hai lúa mới từ hạ giới chạy lên đến Hư Không Tiên Giới, coi như trên người có vật gì trân quý, đó cũng chỉ là trân quý ở hạ giới, nào có thể so được với sản vật trên Tiên Giới chứ? Cho nên, dạo qua một vòng trên phố xá Xích Viêm Thành, tuy rằng thấy mà thèm nhưng thực sự không ra tay.