Thông Thiên Đan Y

Chương 19: Chương 19: Âm Mưu Giết Người




Hạng Thiên Ca không khỏi sửng sốt, người này không phải là cẩu chứ?

"Tại sao lại tức giận? Thần Hân ca ca, ngươi biết cái người quái dị này?" Hạng Thiên Lộ khuôn mặt nhỏ nhắn biến đổi, giọng nói the thé kêu lên, mặt tràn đầy không thể tin được, Lê Thần Hân ở trong mắt nàng thần bí cao quý, có thể cùng với Việt thái tử so sánh, vì vậy, nàng hết sức quan tâm.

Lê Thần Hân mặt như bạch ngọc, phong tư xinh đẹp, hắn đột nhiên cười một tiếng, giữa đôi lông mày nốt ruồi huyết sắc chu sa giống như đang sống, ánh mắt của hắn mang theo một tia lẳng lơ mê hoặc, thở dài nói:" Lộ nhi tiểu muội muội, ngươi đừng dùng bộ dạng này nha, ngươi như vậy xem ra không nhu thuận đáng yêu một chút nào, thật đáng tiếc a”.

Hạng Thiên Lộ khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên trắng bệch gượng cười, biết mình mới vừa rồi luống cuống, nên liền cố gắng thay một vẻ mặt lã chã - chực khóc, chớp đôi mắt to vô tội nói: "Người ta chỉ nhất thời sốt ruột nha, Thần Hân ca ca, ngươi thật biết cái này xấu.... .......Hạng Thiên Ca sao?"

Lê Thần Hân khóe môi mang theo một nụ cười bí hiểm, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn Hạng Thiên Ca, "Biết, nhưng cũng không biết"

Có ý gì? Hạng Thiên Lộ nét mặt biểu lộ không giải thích được, nhưng trong lòng lại lo sợ bất an, nàng phảng phất giống như vừa nhìn trúng được một thứ tốt, trong phút chốc lại như muốn mất đi, mà nguyên nhân lại do Hạng Thiên Ca cái người quái dị này.

Vết sẹo lão bản không cần biết bọn họ có gì mâu thuẫn, một đôi tròng mắt gắt gao ngó chừng chai thuốc trong tay Hạng Thiên Lộ." Tiểu cô nương trong tay ngươi đích thực là sinh cơ tán?"

"Không tin ngươi cứ nhìn thử xem!" Hạng Thiên Lộ đem chai thuốc trong tay ném cho vết sẹo lão bản, hấc càm khinh miệt liếc Hạng Thiên Ca một cái.

Vết sẹo lão bản bắt lấy chai thuốc, dùng hàm răng cắn mở nắp bình, đem miệng bình đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng khẽ ngửi, hai mắt thoáng chốc hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, "Không tệ, là Sinh Cơ tán, còn là trung cấp. Tiểu cô nương tảng đá kia ngươi cầm đi".

Hạng Thiên Lộ đắc ý liếc Hạng Thiên Ca, chuẩn bị đem hòn đá kia thu vào trong ngực.

"Sinh Cơ tán viên mãn cấp, Hồi Huyết đan cao cấp, lão bản, tảng đá ta lấy!" Hạng Thiên Ca ném hai chai thuốc cho lão bản, một tay giành lấy hòn đá từ trong tay Hạng Thiên Lộ, lực đạo to lớn khiến cho Hạng Thiên Lộ lảo đảo ngã về phía trước, nàng bản năng đưa tay muốn vịn lấy Lê Thần Hân đứng bên cạnh, kia Lê Thần Hân nhưng lại nghiêng người né tránh, không có đồng tình, ngược lại mặt mày rạng rỡ hai mắt bỡn cợt nhìn Hạng Thiên Lộ té lăn xuống đất, bộ dáng hí hửng bừng bừng hăng hái xem cuộc vui, chỉ e sợ thiên hạ không loạn, càng không có lòng thương hương tiếc ngọc.

Hắn cho rằng, Hạng Thiên Lộ là một tiểu cô nương nếu biết điều một chút còn có thể cho người ta cảm thấy đáng yêu một chút, chơi đùa thật khá, nhưng bản tính lại bại lộ ra, liền cũng không còn khơi dậy nổi ở hắn một tia hứng thú, ngược lại thì Hạng Thiên Ca lại có chút ý tứ.

Hạng Thiên Ca không khỏi liếc xéo hắn một cái, tràn đầy khinh thường, người này thoạt nhìn ôn nhu như nước, cười nói dịu dàng, phong tình vạn chủng, nhưng trên thực tế thì sao, trời sanh lạnh bạc, lãnh mạc vô tình.

Giờ phút này, vết sẹo lão bản đang cầm hai chai thuốc ngẩn người, ngập ngừng nói: "Thật là viên mãn cấp Sinh Cơ tán cùng cao cấp Hồi Huyết Đan......." Bỗng dưng, hắn phục hồi tinh thần lại, "Tiểu cô nương, tảng đá là của ngươi". Nói xong, hắn tung người nhảy lên chạy như bay, sợ Hạng Thiên Ca đổi ý.

Hạng Thiên Lộ từ trên mặt đất bò dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét, hai mắt có lửa, nàng khi nào thì chịu ủy khuất như thế? Chết tiệt Hạng Thiên Ca!

Cố nén trong lòng oán giận, nàng lại làm ra vẻ mặt đáng thương, ý đồ muốn đạt được đồng tình của Lê Thần Hân, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại thấy đối phương hai mắt nồng nhiệt nhìn chằm chằm Hạng Thiên Ca, căn bản không hề chú ý gì đến nàng, vẻ mặt nàng đầy nghi ngờ, trong lòng chỉ cảm thấy ánh mắt Lê Thần Hân quả thật có vấn đề, một cổ ủy khuất không thể nói ra tràn đầy trong ngực, nước mắt thoáng chốc như bão tố ào ào tuông ra, xoay người ngoảnh mặt về nơi xa chạy đi, hơn nữa quát: " Hạng Thiên Ca, ngươi chờ!"

Lê Thần Hân cùng Hạng Thiên Ca cũng không ai rãnh để ý đến nàng, hoàn toàn đem nàng không đếm xỉa đến, mà Lê Thần Hân nhưng trong lòng rất khẳng định Hạng Thiên Ca trước mắt này chính là cái người tên 'Diệp đại sư' kia, nhất là ánh mắt của nàng cũng không thèm chớp một cái liền có thể ném ra hai bình đan dược địa phẩm, hắn hết sức tin tưởng vào suy đoán của mình

Rất tốt, chơi rất vui, tiểu cô nương này cùng tin đồn hoàn toàn không giống nhau a? Nơi nào giống phế vật? Theo như hắn thấy, rất là thần bí a!

"Ngươi nếu mà còn dám theo đuôi ta, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt!" Hạng Thiên Ca nhìn thấy Lê Thần Hân ánh mắt hăng say, lại nhìn chằm chằm nàng, có khuynh hướng không buông tha, trong đầu không khỏi trận trận sung huyết vội vàng nói, hơn nữa lại làm ra một vẻ mặt hung ác, ý đồ dọa cho đối phương khiếp sợ mà lui đi , quả nhiên, Lê Thần Hân bị gương mặt quỷ gần trong gang tấc kia hù dọa nhất thời sửng sốt, Hạng Thiên Ca nắm bắt thời cơ thân hình lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.

Lê Thần Hân từ từ hoàn hồn, ngây ngốc trừng mắt nhìn, tiếp theo chợt ôm bụng cười ha ha không ngừng, dẫn đến người đi đường rối rít hướng lại xem.

Hạng Thiên Lộ dọc đường khóc lóc chạy về Hạng gia, Thượng Quan Nhu giữa lúc vẻ mặt tươi cười, tâm tình rất tốt, thấy nàng lê hoa vũ đái chạy xông vào, Thượng Quan Nhu trên mặt nụ cười ngưng lại, cả kinh nói:" Lộ nhi, làm sao khóc thành như vậy? Ai khi dễ ngươi?"

"Nương ——" Hạng Thiên Lộ khóc nhào vào trong ngực Thượng Quan Nhu, rồi nói chuyện vừa xảy ra hết một lần, hơn nữa nhấn mạnh nói" Kia Lê Thần Hân cử chỉ bất phàm, thân phận tất nhiên không đơn giản, rất có thể không dưới Việt thái tử kia, Nương, Lộ nhi cảm thấy hắn so với Việt thái tử kia càng thích hơn, nhưng, nhưng hắn lại.... ......ô ô, đều do Hạng Thiên Ca chết tiệt kia!"

"Đúng là đáng chết!" Thượng Quan Nhu vừa trấn an nữ nhi, mắt phượng hẹp dài hiện lên một tia tinh quang, giọng điệu sâu kín nói.

"Nương?" Hạng Thiên Lộ ngẩng đầu mê mang nhìn về phía mẹ nàng, Thượng Quan Nhu nhẹ nhàng cười một tiếng, từ ái nói:" Đứa ngốc, đừng buồn, kia Hạng Thiên Ca người xấu mệnh tiện không thể nào so sánh với ngươi, ngươi đã nói Lê Thần Hân thần bí ưu tú, ngươi phải biết nắm bắt thật chặt, về phần Hạng Thiên Ca kia cũng không có được cái phúc khí trèo lên cành cây cao, hóa thành rồng, ngươi cũng không chịu nghĩ xem, dựa vào khuôn mặt của nàng, người sống cũng có thể bị hù dọa cho chết, kia Lê Thần Hân chắc chắn cũng chỉ chơi đùa nàng một phen, sao có thể coi trọng như vậy người quái dị? Trừ phi hắn không bình thường!"

"Huống chi, cho dù coi trọng thì như thế nào? Hạng Thiên Ca còn có thể sống qua ngày mai sao? Cho dù nàng muốn sống, nhưng lão thái quân cũng không cho phép a~ ha ha!" Thượng Quan Nhu ngữ điệu đắc ý mà mềm nhẹ nói.

"Nương!" Hạng Thiên Lộ mở to đôi mắt, lại giật mình đồng thời cũng là mừng thầm, " Lão thái quân thật muốn.... .........'giết nàng' hai chữ còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Thượng Quan Nhu ngăn cản, "Hư! Lộ nhi, chúng ta chỉ cần chờ nghe tin tức là được!"

Hạng gia cấm địa, Hạng thái quân ngồi trên bồ đoàn thật dày nhắm mắt dưỡng thần, nàng ngũ quan cay nghiệt, đôi môi nhếch, vừa nhìn liền biết không phải là người dễ đối phó. Hai gã bạch y chiến sĩ lẳng lặng quỳ gối trước mặt nàng, trên mặt mang theo màu trắng mặt nạ.

"Các ngươi đi đi, nhớ kỹ phải xử lý sạch sẽ!" Hạng lão thái quân chậm rãi mở ra hai mắt đục ngầu, giọng điệu thong thả nói.

"Dạ" Hai gã chiến sĩ thân hình quỷ mị chợt lóe, biến mất ngay tại chỗ.

Hạng lão thái quân trong mắt hiện lên một tia cay nghiệt âm lãnh làm người ta nhìn vào cảm thấy không rét mà run, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, trong miệng âm thầm lẩn bẩm:" Lão thân xem không thuận mắt, còn sống làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.