Thú !

Chương 37: Chương 37: Tân gia




Nàng cũng đã chuẩn bị tư tưởng sẽ phải nằm trên lưng Tiger khoảng mười ngày, nửa tháng, thậm chí là lâu hơn nữa, nhưng sự thật là chỉ ba ngày sau đó, tốc độ Tiger liền thả chậm lại.

Theo lý thuyết, lấy cước lực của Tiger chính là chạy ra một cái sơn động nho nhỏ cũng rất là bình thường… Nhưng đến hiện tại, chung quanh trừ ra cây cối vẫn là cây cối, trừ ra rừng rậm vẫn là rừng rậm.

Hơn nữa động vật vùng này so với nơi trước kia bọn họ từng ở nhiều hơn rất nhiều, đây là do Tô Từ thường xuyên nhìn thấy chúng kinh sợ Tiger trên đường, cùng với tốc độ Tiger săn bắt có thể thấy được điểm này.

Từ khi Tiger có thể biến thành hình người, Tô Từ phát hiện rất ít dã thú chính diện khiêu chiến hắn, thậm chí có những con có hình thể cực đại, trước kia nếu thấy Tiger sẽ tỏ ra ơ hờ, nhưng bây giờ một khi thấy Tiger lại tránh xa đi.

Tô Từ từng ở trên đường nhìn thấy qua một con dã thú có hình dạng giống với con lần trước làm cho cả nàng và Tiger đều bị thương, hình thể của con này lại lớn hơn con trước một chút, trong lúc Tô Từ lo lắng có phải lại có một trận ác chiến hay không, thì con dã thú kia lại thấp rít gào, sau đó chính nó bỏ đi xa.

Lúc Tiger chậm dần tốc độ, Tô Từ liền nhìn thấy không xa phía trước một con dã thú đang cùng Tiger giằng co, Tô Từ có hơi kinh ngạc một chút.

Cho dù con thú kia có biểu hiện bất an, thỉnh thoảng lại hướng về phía Tiger nhe răng gầm nhẹ, nhưng đây cũng là con thú đầu tiên dám giằng co với Tiger sau khi Tiger có khả năng biến thành hình người.

Tô Từ không khỏi tử tế đánh giá nó một chút, quả nhiên phát hiện sau khi thu nhỏ lại, đôi mắt của nó linh dộng rất nhiều, không giống như những động vật phổ biến bình thường có ánh mắt hồ đồ mờ mịt.

Đây cũng là một con dã thú có thể biến thân sao?

Tiger cũng không có tiến lên khiêu khích, chỉ là bảo trì cảnh giới đi vòng qua con dã thú này. Con thú kia cũng không có tiến công, cũng đứng phía xa xa đề phòng Tiger, thẳng đến Tiger đi được gần trăm dặm, nó mới xoay người chạy trở về.

Tô Từ nghĩ, hẳn là Tiger tiến vào lãnh địa của con thú này, cho nên nó mới biểu hiện địch ý rõ ràng như vậy. Nhưng bị người khác xâm nhập lãnh địa, nó cũng không có chủ động công kích, hẳn là năng lực của Tiger so với nó mạnh hơn.

Kế tiếp một ngày đường hành trình, Tiger lại gặp hai con dã thú cũng có đôi mắt linh động, đứng xa xa cùng bọn hắn một đường, mới biến mất tại sâu trong rừng… lúc này Tô Từ rất chắc chắn suy đoán của mình là đúng, không khỏi vì Tiger mà cảm thấy tự hào, nhưng rất nhanh, trong tâm lại có nghi vấn mới.

Bất kể là con dã thú lần trước bắt đi nhóm người Chu Lập, vẫn là những con hôm nay nàng gặp được, ngoại hình của bọn hắn căn bản không có điểm nào tương tự, nhưng Tiger lại có thể cùng bọn hắn thông thuận giao lưu. Nghe vào trong lỗ tai Tô Từ, cho dù là nhân hình hay thú hình cũng chỉ là mấy cái âm tiết cùng tiếng hô mà thôi, nhưng hình như bọn hắn có thể giao lưu với bất kỳ chủng tộc nào thì phải.

Hơn nữ…. Vì sao những con dã thú có thể biến thân thành người, trước kia Tô Từ lại không thấy?

Hoặc điều này nói lên, nơi mà trước kia Tô Từ ở căn bản là không có, giống như là bọn hắn đều tập trung tại vùng này vậy.

Mà không lâu sau khi Tiger có thể biến thành hình người, cũng mang nàng hướng về nơi này di chuyển.

Tốc độ Tiger không nhanh, nhưng Tô Từ lại không giống trước kia đi tuần tra lãnh địa mà nhàn nhã ngồi tại trên lưng Tiger, tốc độ Tiger chậm lại không phải vì nhàn nhã, mà nơi này có sinh vật nguy hiểm có thể uy hiếp đến hắn. Hắn nhất định phải giữ lại tinh thần cùng thể lực để đề phòng, không thể giống như trước kia cứ lo chạy đi.

Lúc bắt đầu Tô Từ còn không hiểu, nhưng khi nhìn thấy con dã thú tương tự tại nơi đây, Tô Từ cũng vứt bỏ lười nhác, cẩn thận ghé vào trên lưng Tiger, một khi có cái gì nguy hiểm, nàng cũng có thể lập tức phản ứng kịp.

Một ngày qua đi, Tô Từ chỉ cảm thấy toàn thân cũng phát cương đau nhức… Trước khi chạy đi hai ngày, tuy rằng nàng cũng không thích ứng, nhưng cũng không giống như lúc này tinh thần thật sa sút, có thể nói rằng so với hôm nay muốn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nơi ở đêm hôm đó là Tiger đuổi ra một con gấu đen, cướp lấy huyệt động của nó. Tiger cũng không giống như trước đây để lại Tô Từ một mình trong sơn động dựa vào đống lửa cam đoan chính nàng an toàn chờ hắn đi săn trở về, mà là mang Tô Từ chuyển chuyển ngửi ngửi tại phụ cận, sau đó ở một chỗ sườn đất đem Tô Từ để ở một bên, chính mình tại chỗ sườn đất, cào ra một cái tổ của những con chuột đang kinh hoảng thất thố, Tiger rất lưu loát nhào lên trước liền cắn, cấu, cào giết chết đến mười con chuột, sau đó đi đến một bên củng củng Tô Từ đang đờ người ra, lại ngậm lên một con chuột nặng khoảng bảy, tám cân bắt đầu ăn tại nơi cách nàng không xa.

Loại chuột này, Tô Từ thường xuyên nhìn thấy. Thân ảnh của chúng, lực công kích của chúng nó không đáng kể, nhưng tốc độ rất nhanh, năng lực sinh sản lại cường, so với những con chuột bình thường ở địa cầu còn mạnh hơn rất nhiều. Tô Từ biết rõ có khoảng mười loại chim cũng rất thích ăn loại động vật này. Tô Từ nghĩ, năng lực sinh sản đủ cường, mới căn bản giúp chủng tộc này còn sinh tồn tại sâu trong rừng.

Nhưng Tô Từ chưa từng thấy, thậm chí chưa hề nghĩ tới, lão hổ cũng sẽ ăn loại động vật này.

Tiger ăn thật sự nhanh, mới tiến lại cắn cánh tay Tô Từ đem nàng súy đến trên lưng, mang nàng đi đến một con sông nhỏ, ở trong nước cấp nàng bắt hai, ba con cá ném lên trên bờ.

Tô Từ cầm cá trong tay, vẫn cảm thấy rất huyền ảo… Tiger, lão hổ… Bắt chuột.

Hơn nữa so với tốc độ nhanh kinh hoảng của lũ chuột, động tác còn rất lưu loát. Rõ ràng chính là bắt chuột rất thuận tay.

Thịt chuột đương nhiên chẳng hề ngon miệng, đây là lý do Tiger không cấp nàng ăn, ngược lại qua hành động chạy đi bắt cá có thể thấy được. Thêm vào đó, hiện tại tuy rằng Tiger vẫn duy trì cảnh giới lại không ngừng hắt hơi, nhưng vẫn xuống nước bắt cá nên nàng có thể đoán được.

Tô Từ có chút dở khóc dở cuời, sau đó đột nhiên liền nghĩ đến nguyên nhân Tiger có thể chắc tay bắt được mấy con chuột này. Ấu niên bạch hổ (*hổ con) bị tộc nhân vứt bỏ, chỉ sợ lúc đó đối với hắn mà nói thì cái thứ chuột khó ăn này cũng là vật cứu mệnh đi. (*còn quá bé làm sao săn mồi nên đành bắt chuột ăn)

Tô Từ không chút hoài nghi, lúc hắn còn chưa có năng lực đi săn, hoặc lúc hắn bị thương, những con chuột này có lẽ chính là nguyên nhân khiến hắn không bị đói chết.

Nghĩ như vậy, Tô Từ liền cảm thấy đau lòng. Lại nghĩ đến khả năng, Tiger vì mang theo nàng nên không thể đi săn, chỉ có thể tạm nhẫn nhịn ăn thịt chuột, Tô Từ cũng không còn tâm tư cho rằng lão hổ bắt chuột ăn là một sự kiện buồn cười nữa.

“Tiger, biến thành người đi.” Tô Từ than thở, tìm nhánh cây xuyên ba con cá treo trên đống lửa, sau đó đi đến bên cạnh Tiger sờ sờ cái đầu lông xù của hắn. Nàng đột nhiên rất muốn nhìn xem nhân hình Tiger.

Từ khi biết rõ Tiger có thể biến thành người, Tô Từ liền có ý thức khi yêu cầu hắn biến người sẽ nói câu này, tuy rằng chỉ có mấy ngày, nhưng Tiger cũng đã biết rõ ý tứ của nàng khi nói câu này, lúc bình thường Tiger đều chiều theo yêu cầu của nàng mà biến thành người, nhưng lần này Tiger cũng chỉ ừng ực một tiếng trong cổ họng, lại lè lưỡi liếm liếm tay nàng, liếm mặt nàng, cũng không có làm theo ý nguyện của nàng.

Tô Từ xem xem bốn phía, rất an tĩnh, cũng không có xuất hiện dã thú gì a. Nhưng Tiger lại không chỉ không giống trước kia để cho nàng đơn độc trong sơn động chờ hắn đi săn trở về, thậm chí còn không nguyện ý biến thành nhân hình có lực công kích cực hạn hơn hổ hình.

Nơi này thực có nguy hiểm như vậy?

Tô Từ trước giờ không hoài nghi năng lực cảm ứng nguy hiểm của Tiger, thế là lại chuyển người đi đến trước đống lửa trở bề cá, sau đó từ trong ba lô lấy một gói da thú bên trong có chứa mấy hạt hồ tiêu, dùng tảng đá nghiền nát cẩn thận rắc lên cá nướng, đợi cá chín, sau đó Tô Từ dùng chùy thủ cẩn thận lấy ra xương trong thịt cá nướng, đưa thịt tới bờ môi Tiger, nói: “Tiger, ăn.”

Tiger không thích ăn thịt cá, mới đầu Tô Từ cho rằng là do Tiger ghét bỏ vị tanh nồng hậu của cá, dù sao không có muối để ướp thịt cá, mùi tanh càng thêm nặng. Nhưng sau Tô Từ mới biết rõ, đây chỉ là nguyên nhân thứ nhất, nguyên nhân chủ yếu là cá có quá nhiều xương, mà những gai xương này lại quá bé nhỏ, nếu Tiger ăn rất dễ dàng bị mắc xương lại khó mà lừa đi, cho nên mới chán ghét ăn.

Nhưng nếu là lấy ra gai xương cá… Tiger vẫn sẽ ăn một chút ít, đặc biệt là vừa rồi hắn lại ăn nhiều thịt chuột khó ăn như vậy.

Quả nhiên, nhìn thấy Tô Từ lấy ra gai xương, Tiger mở miệng liền cắn, một ngụm hạ chỉ thừa lại đầu cá, cuối cùng, đầu lưỡi còn mang chút thịt nát liền muốn hướng Tô Từ liếm tới.

“Bẩn chết.” Tô Từ vội đẩy ra đầu hắn, gặp hắn ăn, vội ở trong ba lô lấy ra một khối thịt khô, nghiền nát bỏ vào hộp đựng cơm, đổ nước treo trên đống lửa, sau đó lại cầm lấy một con cá nướng khác bên ngoài đống lửa, móc xương bỏ cấp Tiger ăn.

Có hồ tiêu trừ đi một chút vị tanh của cá, lại không có gai xương, Tiger vẫn sẽ ăn. Nhưng đối với thịt khô thì Tiger trước giờ cũng không đụng đến… Lấy sức ăn của Tiger, mười mấy con chuột vào miệng cũng chỉ xem như lót dạ dày mà thôi, tuy rằng thêm mấy con cá này cũng không là bao, nhưng Tô Từ vẫn cấp Tiger ăn.

Cho dù những con cá này cũng là do Tiger bắt được, mà con sông ngay tại bên cạnh, Tiger chỉ cần xuống nước liền có thể bắt được càng nhiều cá.

Sáng sớm hôm sau, Tiger lại đi bên ngoài bắt đến mười con chuột ăn, sau đó liền mang Tô Từ tiếp tục hành trình.

Tốc độ của hắn vẫn không nhanh, nhưng đi một ngày sau, Tô Từ phát hiện, phụ cận dã thú bắt đầu nhiều lên, thậm chí Tô Từ còn thấy năm, sáu con dã thú bởi vì kết bạn cũng không thèm để ý Tiger, cứ thế biến thành hình người.

Đứng xa xa nhìn thân thể xích lõa (*trần như nhộng), nhân tình tràn đầy hung tính của dã thú. Đến tận đây, Tô Từ chính thức xác nhận, nơi này quả thật có loại dã thú trí tuệ sinh tồn.

Ban đầu Tô Từ còn cho rằng Tiger muốn chạy về bộ lạc của hắn, bây giờ xem ra là không phải rồi.

Trên đường đi, Tô Từ phát hiện, trừ ra những nhóm dã thú sống quần cư có ngoại hình giống nhau, cũng có những con dã thú sống một mình, bọn hắn cũng có lãnh địa cùng huyệt động chính mình, hơn nữa còn có bạn.

Nếu nói về chủng tộc thì Tiger là hổ, tộc nhân của hắn tự nhiên cũng chính là hổ hình. Cũng không biết lúc trước nàng phạm cái gì ngốc, thế nhưng lại cho rằng sự tình phát sinh tại nơi này tuyệt đối không giống với thế giới của nàng, cho nên nàng nghĩ cùng một cái chủng tộc nhưng hình dạng không giống nhau cũng không có gì là không thể, nàng còn cho rằng con dã thú lúc trước xâm nhập lãnh địa của Tiger bắt đi nhóm người Chu Lập chính là tộc nhân của Tiger.

Suy đoán ra vấn đề này, lo lắng mấy ngày hôm nay của Tô Từ cuối cùng cũng buông xuống.

Bị ám ảnh tình cảnh lần trước dã thú ăn thịt trước mắt, nói không lo lắng nàng cũng bị Tiger đưa đến cái gọi là ‘tộc nhân’ xem như thực vật giả, đối với tương lai mù mịt phía trước không sợ hãi lo lắng cũng là giả, không lo lắng Tiger sau khi về đến tộc nhân, lựa chọn tộc nhân vứt bỏ nàng càng là giả. Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác, cho dù tộc nhân của Tiger không hoan nghênh nàng, cho dù Tiger sẽ bỏ mặc nàng, nàng cũng chỉ có thể đi theo Tiger.

Nàng rời Tiger, tuyệt đối sống không được thời gian bao lâu… Hơn nữa, Tiger sẽ không vứt bỏ nàng.

Tiger cũng không có dừng bước lại tìm một cái huyệt động, mà là tiếp tục hướng chỗ sâu đi, lại đi một ngày rưỡi, mới tìm đến một cái huyệt động đã có chủ trên sườn núi, sau đó đem thú nhân chủ huyệt động đuổi ra. Từ ‘thú nhân’ là Tô Từ lén chọn ra để gọi những dã thú có thể biến người, nàng tự nhận là rất chuẩn xác.

Lúc ấy Tiger đặt nàng ở trên một tảng đá, nghênh tiếp tên thú nhân đã biến thành thú hình, hơn nữa lấy tư thế dũng mãnh đem tên thú nhân đó cùng với giống cái của hắn ta đang ôm cái bụng to lớn (*có thai) đuổi đi ra, Tô Từ vẫn là rất kinh ngạc… Tiger nhà nàng không chỉ có kỹ xảo đấu tranh cùng sức lực so với con dã thú đó lợi hại hơn rất nhiều, hơn nữa hắn thế nhưng còn biết cướp đoạt.

Nhưng đây cũng là một điều phi thường tự nhiên tại trong thiên nhiên. Tuy rằng có chút đồng tình con dã thú toàn mình đầy thương tích, cùng với giống cái dã thú từ trong sơn động mang một cái bụng béo phệ đi ra sau khi trận chiến đấu có kết quả, lực chú ý của Tô Từ cũng rất nhanh chuyển sang hướng Tiger bởi vì đấu tranh mà trên người cũng chịu tổn thương.

Tiger chỉ là liếm liếm miệng vết thương, liền rất đắc ý cọ xát Tô Từ, rất là uy phong cất cao giọng rống lên mấy thanh âm, thanh âm lớn đến vang dội vào trong tai Tô Từ.

Sau đó Tô Từ nghĩ, đây là hắn tại nói với các thú nhân chung quanh, nơi này đã là nhà hắn.

Lối vào huyệt động mới ở giữa lòng núi trên một tảng đá, bên trong huyệt động cũng không hoàn toàn là tảng đá, ngược lại đại bộ phận là đất, vừa xem liền biết rõ không phải thiên nhiên hình thành, mà là đào móc ra.

Tuy rằng không sâu như huyệt động cũ, nhưng lại rộng rãi hơn. Hơn nữa, nhiệt độ hai ngày này chợt thấp xuống, mà lúc Tô Từ vào bên trong còn cảm thấy có chút nóng.

Sống tại trong huyệt động này, mùa đông sẽ không quá gian nan.

Chỉ là chủ nhân trước cùng bạn lữ của hắn không hề chú trọng việc vệ sinh, bên trong sơn động vứt đầy xương cốt ăn thừa, từng mảng từng mảng lớn cỏ khô mang dị vị, mùi lại ngút trời, Tô Từ lôi kéo Tiger đang có chút không tình nguyện làm cả ngày vệ sinh, mới đem tất cả rác rưởi trong sơn động quét ra ngoài.

Đương nhiên, nơi này xuất lực phần lớn cũng là Tiger… Nếu để cho Tô Từ tới một mình quét dọn, phỏng chừng muốn mệt sống, mệt chết mấy ngày mới hồi phục sức lực a.

Nơi này chính là nhà nàng.

Tiger tại huyệt động chung quanh trăm dặm gieo rắc mùi chính mình, sau đó mới yên tâm đi ra săn mồi, Tô Từ lại xuống một mảnh đất rộng rãi khoảng mấy trăm mét vuông phía dưới vách núi, cứ cách mười bước lại trồng một cây cỏ phòng muỗi, cây này rất dễ trồng, chỉ cần có đất có nước là tốt rồi, có những cây này Tô Từ cũng không cần lo lắng có muỗi.

Nhà mới, không khí mới, hảo hảo mà bố trí.

Tiger không hiểu, cũng sẽ không đi làm những việc này, nghĩ đến ngôi nhà này sẽ do một tay nàng bố trí, trên mặt Tô Từ liền không tự giác mỉm cười.

Huyệt động mới cái gì cũng tốt, chỉ là cách nguồn nước hơi xa, buổi tối Tiger chạy chừng mười phút đồng hồ mang Tô Từ đi tắm, nàng mới ý thức đến vấn đề này. Về sau nếu như muốn lấy nước, tuỵêt đối là muốn Tiger mang đi mới được. Nghĩ vấn đề này, hôm sau Tô Từ liền đẩy Tiger đến cửa vào không xa có một khối tảng đá rộng lớn khoảng hai thước, nàng muốn Tiger đào ra một cái hõm sâu trên tảng đá, chỉ chờ trời đổ mưa đem nó lấp đầy. (*dụng cụ hứng nước mưa)

Sau đó lại khiến hắn cấp nàng làm mấy cái nồi đá, chén đá.

Cuối cùng, nàng có thể yên tâm ăn canh. Tuy rằng uống vào trong canh vẫn có chút phấn vụn của tảng đá, nhưng khuyết điểm này vẫn có thể bỏ qua.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, tiến vào tháng mười, da lông trên thân Tiger càng lúc càng nhiều, trên thân Tô Từ cùng đã trói hai tầng da thú, ngay cả giày Tô Từ cũng kêu Tiger dùng móng tay gọt dọc theo hình vẽ mà nàng vẽ trên tấm gỗ để làm ra đáy giày, sau đó muốn hắn tại trên đáy giày làm ra mấy cái lỗ, Tô Từ lại đem một khối da thú vây quanh đáy giày.

Như vậy, tuy rằng khó xem, nhưng có ưu điểm giữ ấm, lại tại dưới đáy giày cắt hoa ra mấy lằn vạch đề phòng trợt té, Tô Từ cũng không lo lắng vấn đề giày dép nữa.

Nhưng là toàn thân trói hai, ba lớp da thú thật mập mạp, hoạt động của Tô Từ cũng không thông thuận như trước.

Tô Từ có chút khó khăn từ trong cạm bẫy kéo ra một con thỏ, kéo nó đi một đoạn đường thật dài, mới khiến cho Tiger nhúng tay, dễ dàng kéo theo con thỏ đi trở về.

Thịt thỏ cũng không ăn ngon, rất dai, Tiger đối với Tô Từ phí lớn khí lực như vậy làm cạm bẫy tại phụ cận chỉ để bắt một con thỏ nhỏ, hẳn rất là không hiểu, miệng ùng ục nói một vài âm tiết không rõ ràng mà Tô Từ đã dạy hắn, hướng Tô Từ biểu đạt hắn bất mãn.

Tô Từ chỉ xem như không nghe thấy, mím môi cười với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.