Thú !

Chương 52: Chương 52: Trốn chết (1)




Tháng sáu trong rừng rậm thật là oi bức, đương nhiên Tô Từ cũng không đi ngâm mình ở suối nước nóng nữa rồi. Bây giờ Tiger cũng thích dùng hình người đi săn mồi, toàn thân không bị bao phủ bởi một tầng da lông rậm rạp thật sự là nhẹ nhàng khoan khoái nha, không nóng như trong hổ hình.

Về phần Tô Từ, quần áo da thú trên thân nàng cũng thiếu đi mấy tầng, bây giờ nàng đã hiểu vì sao thú nhân chỉ che khuất ‘bộ vị quan trọng’ trong ngày hè. Quả thật là không ai thích cuộn một tầng da thú lên người cho nóng bức thêm trong những ngày như thế này a.

Làn da trắng nõn được tu dưỡng trong mùa đông của Tô Từ bây giờ lại biến thành màu đen. Bởi vì nàng thường xuyên đi theo Tiger trèo non lội suối, ra ngoài du ngoạn hoặc đi săn, nên mỗi khi Tô Từ dùng lực trên cánh tay của nàng sẽ xuất hiện khối cơ bắp nhỏ, sẹo lồi sẹo lõm gì đó càng không có cơ hội xuất hiện trên người nàng (*ý nói bây giờ nàng rất khỏe mạnh, khó mà bị thương như trước, không bị thương => không có vết sẹo nhé). Nếu như để cho bạn bè trước đây của nàng nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin nữ nhân nhìn như rất ngỗ ngược trước mắt đây, lại là Tô Từ điềm đạm mà bọn hắn quen biết.

Tiger cũng không thấy Tô Từ có gì khác, trong mắt hắn, Tô Từ chính là Tô Từ, là Tô Tô của hắn, dù thế nào cũng không thay đổi.

Tháng bảy, thời tiết càng nóng đến khó chịu, nắng lại gắt, Tô Từ thường xuyên ăn một vài loại rau dại nhỏ có chút héo úa hoặc trở nên khô vàng. Bởi vì quá mức oi bức, Tiger tìm đến một con sông hóng mát tại thượng du, lúc này Tô Từ mới dễ chịu hơn một chút.

Về phần Tiger, có lẽ hắn chịu không nổi không khí ngột ngạt, nóng bức như vậy, tỳ khí của hắn trở nên có chút táo bạo, thậm chí nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, biến thành thú hình tứ chi cào cào trên đất, thấp gầm nhẹ, Tô Từ căn bản an ủi hắn không được, hắn thế nhưng đi lòng vòng trong sơn động một hồi, lại an ủi liếm liếm Tô Từ, sau đó hoàn toàn không cố kỵ đêm tối liền chạy ra sơn động.

Lúc trở về mang theo một con heo rừng, sau đó ngồi lên tảng đá ngoài sơn động, thừa dịp bóng đêm đem thịt cắt thành mảnh nhỏ phơi trên tảng đá. Tô Từ đi ra xem hắn, hắn nhanh chóng phất phất tay muốn nàng trở về ngủ tiếp.

Lúc này chân trời cũng mơ hồ trắng bệch, trời cũng đã sắp sáng. Tô Từ làm sao còn ngủ được nữa, nàng cầm thạch đao đang muốn đi phụ giúp hắn cắt thịt, nhưng lại bị Tiger xua đi, đưa cho nàng khối thịt muốn chính nàng nướng ăn.

Hoàn toàn giống như là hắn cầm đường đi dụ dỗ trẻ nhỏ đi chỗ khác chơi vậy. Lập tức Tô Từ liền tức giận, bởi vì thấy hành động dị thường của hắn mà nàng lo lắng cả đêm không ngủ, hắn làm vậy càng khiến lửa giận của Tô Từ bạo phát đi ra, trực tiếp nhào lên phía trước hung hăng cắn một ngụm trên cánh tay hắn, nhưng hắn cũng không có phản ứng gì, thế nhưng cánh tay đó còn có thể mang theo Tô Từ tiếp tục cắt thịt heo của hắn.

Còn dùng một bàn tay dính máu khác vuốt bên má Tô Từ đang phồng ra, lo lắng nói, “Tô Tô, đau…”

Đừng hiểu lầm, hắn tuyệt đối không phải nói hắn đau, mà là lo lắng hàm răng Tô Từ bị đau khi cắn hắn. Tô Từ bại trận, buông ra miệng, xoa xoa gò má, dùng thạch đầu cắt khối thịt mà hắn ném cho nàng, học động tác của hắn, phơi thịt trên tảng đá.

Nếu như không có chuyện gì xảy ra, Tiger sẽ không làm loại hành động khó hiểu này, trong tâm Tô Từ mơ hồ cảm thấy bất an, mặc dù cũng không giúp được cái gì, nhưng nàng cũng có thể làm được những chuyện trong khả năng cho phép.

Thịt thái ra thật mỏng, ánh nắng lại gắt, đến buổi tối, gần như cũng làm xong.

Buổi tối, Tô Từ hỏi Tiger có chuyện gì xảy ra, Tiger cũng chỉ nói nguy hiểm, muốn hắn nói ra cụ thể nguy hiểm là gì, hắn cũng nói không nên lời, sau đó nói với Tô Từ, bọn hắn phải chuyển nhà đi.

Tô Từ vốn tưởng ràng hắn nói chuyển nhà cũng sẽ cho nàng thời gian chuẩn bị, nhưng hôm sau, Tô Từ vừa tỉnh lại liền thấy trong ba lô của nàng nhiều loại trái cây mọng nước, bình đựng nước cũng đầy ắp; bên cạnh còn có một gói to da thú đại khái nặng khoảng ba mươi đến bốn mươi cân, Tô Từ kéo ra xem bên trong chỉ thấy toàn là thịt khô, còn có hai miếng da thú lớn, Tô Từ phỏng chừng trọng lượng hai khối da thú này đã chiếm hơn một nửa cân nặng của cái gói to.

Lúc này Tiger đang lựa chọn một vài món đồ trang sức phỉ thúy mà hắn đã tặng cho Tô Từ, cùng một vài đồ dùng chạm đá để vào trong túi, thấy những đồ dùng chạm đá lớn, hắn đô đô miệng thì thào một chút, cuối cùng lưu luyến sờ sờ những vật chạm đá lớn còn thừa lại căn bản không thể mang theo

Tiger mang theo cái gói to đi về phía Tô Từ nói “…Vài cái, mang theo không được.” Lúc hắn nói những lời này với Tô Từ, đôi mắt né tránh mang chút xấu hổ, Tô Từ xem trước mặt cái gói to còn lớn hơn rất nhiều so với gói đựng thịt khô, nàng mỉm cười, dùng mặt cọ xát lòng bàn tay thô ráp của Tiger, mở ra gói to lấy ra từng cái từng cái một để ra bên ngoài.

Tiger nhanh chóng muốn chuyển nhà như vậy, tuyệt đối là nơi này sắp xảy ra đại sự gì đó, nàng làm sao để cho hắn mang những vật nặng này, chúng ít nhất cũng nặng gần trăm cân. Tô Từ lấy ra từng cái từng cái đưa ra ngoài, Tiger thấy thế cũng hiểu rõ ý tứ của nàng, gắt gao nhíu mày, ngẫu nhiên sẽ cầm lấy chạm đá hoặc chạm ngọc mà Tô Từ bỏ ra, cầm lại một cái bỏ vào trong gói to.

Tô Từ xem xét, những vật hắn cầm lại, phần lớn là lúc trước nàng thấy liền đặc biệt thích hoặc biểu hiện ra thích thú so với vài cái khác.

Tất cả những vật chạm đá này đều là Tiger tặng nàng, là do bàn tay hắn một chi một chi tróc khắc ra, tất cả đều sinh động, đây cùng đại biểu Tiger tiêu phí tâm huyết làm ra, Tô Từ cũng không đành lòng bỏ lại.

Cho nên mới có tình cảnh, một người lấy ra, một người lại bỏ trở vào trong gói… Đến cuối cùng, tuy rằng lấy ra một đống lớn vật chạm đá, nhưng trong gói to vẫn còn nặng đến mười cân.

Tiger phải cõng theo nàng cùng mấy chục cân thịt khô, như vậy đã là nặng lắm rồi, nàng không thể để hắn phải gánh thêm một đống lớn vật không thể ăn không thể uống… Tô Từ thấy lông mày Tiger nhíu chặt lại có thể ép chết một con ruồi, nàng vội cười, cột lại cái gói to đựng vật chạm đá, chạm ngọc, sau đó kêu một tiếng “Tiger”. Mặt mày Tiger lập tức hớn hở, đem gói to nhấc lên để bên cạnh gói đựng thịt khô, sau đó lại biến thành thú hình nằm ghé vào trước mặt Tô Từ.

Tô Từ biết rõ đã đến giờ xuất phát… Hôm qua nàng mới biết là phải chuyển nhà, hôm nay đã phải đi rồi.

Tô Từ lưu luyến nhìn lại một lần nữa sơn động, nơi mà nàng và hắn đã ở hơn nửa năm, sau đó xoay người lại lấy sợi dây da thú cột lên thân Tiger để giữ thăng bằng, mới vác ba lô trên lưng, lại cố hết sức nhấc lên gói da thú to, dùng sợi dây da thú cột lên trên lưng Tiger.

Cho dù trên lưng đeo nhiều gánh nặng như vậy, nhưng tốc độ Tiger vẫn rất nhanh.

Trên đường chạy đi, Tô Từ phát hiện còn có rất nhiều thú nhân chạy băng băng cùng một hướng với nàng, bọn hắn kết bè kết đội đi chung với nhau hoặc có đôi có cặp chạy đi, hoặc chỉ có một người nhanh chóng chạy về phía trước, không hề trao đổi với nhau. Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, Tô Từ thấy chủng loại các thú nhân càng ngày càng nhiều, vượt qua số chủng loại thú nhân mà nàng đã gặp qua.

Nhưng rất nhanh, Tô Từ liền phát hiện một hiện tượng. Tất cả bọn hắn, trên thân không có mang theo bất kỳ gánh nặng nào, bất kể là giống cái hay thực vật cũng vậy.

Tô Từ lại nhìn Tiger, đôi mắt lại ôn nhu thêm mấy phần… Bây giờ chỉ cần nấu thịt khô thật mềm hoặc dùng nồi đá châm dầu xào chín, Tiger cũng vẫn có thể miễn cưỡng ăn một chút. Nàng vốn tưởng rằng gói thịt khô này một phần là Tiger chuẩn bị cho hắn, nàng không nghĩ đến, toàn bộ một gói thịt to là hắn chuẩn bị cho mình nàng mà thôi.

Ánh mặt trời dần dần trở nên nắng gắt, Tô Từ bị phơi nắng đến nỗi đầu choáng váng, mắt hoa lên. Phần cánh tay cùng bắp đùi lộ ra bên ngoài bị phơi nắng trở nên vừa đỏ, vừa sưng, lại ngứa, bất đắc dĩ, Tô Từ phái kêu Tiger dừng lại, lấy ra một khối da thú từ trong túi, kêu Tiger dùng móng vuốt chọc ra hai lỗ, giật sợi dây mây, đem da thú bao bọc quanh thân mình, sau đó lại dùng sợi dây mây xỏ qua hai lỗ cột lại.

Bây giờ từ đầu đến chân nàng đã hoàn toàn được che kín, tuy rằng có nóng một chút, nhưng không phải bị phơi nắng đến tổn thương.

Trên đường Tiger không hề nghỉ tạm dừng chân, giống như hắn hoàn toàn không mệt mỏi vậy, vẫn cứ chạy về phía trước.

Bởi vì bị da thú bao quanh, mồ hôi trên thân nàng chảy ra thật ngột ngạt, bây giờ ngay cả mái tóc cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Đến lúc trời sắp tối, Tô Từ đã quen với một mảnh màu xanh tươi của cây cối trước mắt, cùng với quy luật dao động nhấp nhô lên xuống khi Tiger đang chạy.

Lúc này bình nước trong ba lô của Tô Từ cũng không còn bao nhiêu nước, hoa quả mà Tiger chuẩn bị trước đó nàng đã sớm ăn hết, đến hiện tại Tô Từ cũng không biết rõ hắn nói nguy hiểm sắp đến là cái gì, thậm chí nguy hiểm đến nỗi tất cả thú nhân đều khẩn trương. Bởi vì không biết rõ tính chất nghiêm trọng của chuyện này đến mức độ nào, nên Tô Từ cũng không dễ dàng kêu Tiger dừng lại.

Lại có mồ hôi chảy vào trong mắt, Tô Từ nhắm mắt xua đi mồ hôi, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một mặt hồ rộng rãi.

Lúc này, đối với Tô Từ, nàng chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt với nước đến vậy.

May mắn, lúc này Tiger cùng đã thả chậm lại tốc độ, hắn quay đầu nhìn Tô Từ, đặt nàng xuống một bãi cỏ bằng phẳng.

Tô Từ liền tháo xuống sợi dây cùng các vật dụng trên lưng Tiger, sau đó nàng khẩn cấp vội vã chạy một mạch đến hồ nước. Tiger ở phía sau khò khè khò khè giống như là đang cười nàng vậy, đợi Tô Từ nhảy vào trong nước, hắn trực tiếp biến thân ở giữa không trung, lại đột nhiên bổ nhào vào bên cạnh Tô Từ, Tô Từ đang uống nước, nhất thời bị nước bắn tung tóe lên mặt.

Tô Từ lau hết nước dính trên mặt, hung hăng trừng hắn đang tại cuời ha ha, sau đó lại cúi đầu chỉnh trang lại chính mình.

Hiện tại nàng không ngửi thấy mùi mồ hôi trên thân, nhưng một tầng mồ hôi nhớp nháp dính trên người, Tô Từ vừa nhìn thấy liền khó chịu.

Tiger đem Tô Từ để trên một cây đại thụ kín gió, sau đó hắn chạy xuống đi săn.

Hắn nhất định phải ăn thức ăn để duy trì thể lực, nhưng lại không thể gánh theo Tô Từ trong lúc săn mồi, nên cũng chỉ có thể làm như vậy. Trên người Tô Từ có hơi thở, có mùi của hắn, nàng lại đang ngồi trên cao, dã thú có thể uy hiếp đến Tô Từ với độ cao như thế này, bình thường đều bị mùi của hắn làm bọn chúng phải tránh xa, bọn chúng không dễ dàng tiến lên trực tiếp công kích, nên vấn đề an toàn của Tô Từ hoàn toàn không lo ngại.

Tô Từ vừa mới tắm rửa, toàn thân sảng khoái, ngồi ở trên tàng cây lại có gió mát quất vào mặt, thư thái đến nỗi nàng muốn kêu to lên.

Hồ nước bên cạnh rất rộng rãi, có lẽ là do góc độ quan sát nên Tô Từ thấy nước trong hồ có màu xanh đậm, thường thường còn có cá nhảy lên mặt nước, tạo ra tầng tầng gợn sóng, xem ra cực kỳ xinh đẹp.

Tô Từ đang thưởng thức cảnh đẹp, đột nhiên thấy một chỗ mặt hồ toát ra một chuỗi xoáy nước, một chỗ không xa tiếp đó lại có mười mấy chuỗi, cá trong hồ nhảy càng thêm gấp… Tô Từ ngẩn người, hít vào một hơi.

Trước đó Tiger trở nên bất an nôn nóng, hàng loạt các thú nhân di chuyển, thời tiết dị thường oi bức…

Tất cả các mấu chốt trên đều tỏ vẻ sắp có thiên tai. Chỉ là qua sách báo nàng biết được động vật có thể nhận biết trước điềm báo động đất, nhưng không nghĩ đến, cảm giác của các thú nhân còn nhanh hơn động vật, ngay khi động vật còn chưa có cảm giác đến nguy cơ động đất, thú nhân cũng đã bắt đầu di chuyển đi tị nạn.

Tô Từ nhanh chóng leo qua bên cạnh mở ra gói thịt khô. Lúc Tiger phơi nắng, đã đem thịt cắt thành từng mảnh rất mỏng, cũng đem nó phơi nắng đến khô ráo, xem ra trong khoảng thời gian ngắn nàng không cần lo lắng vấn đề thức ăn, lúc này nàng mới yên lòng.

Tiger rất mau đã trở lại, hắn đem con mồi ném lên một chạc cây, rất nhanh bò lên cây, ôm lấy Tô Từ và mấy gói to bên cạnh mang xuống dưới, sau đó đến mép nước xử lý con mồi.

Tô Từ thì tìm bó củi chung quanh, hai người tự phân công nhau, ai làm việc nấy, rất nhanh, trong không khí liền bay ra một mùi thơm của thịt nướng.

Buổi sáng Tô Từ ăn thật sự no, nhưng giữa trưa lại không có ăn cái gì, nên bây giờ cũng đã đói đến ngực dán vào sau lưng, không đợi Tiger nướng xong, nàng đã dùng thạch đao cắt một tầng thịt vàng óng ả phía trên, cắn một cái, phần còn thừa nàng đưa tới miệng Tiger, sau đó lại cắt thêm một miếng thịt khác.

Ăn xong bữa tối, không bao lâu sau, Tiger cũng đem bó củi còn lại ném vào đống lửa, kế đó biến thân thành thú hình, quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt màu vàng nhìn Tô Từ, Tô Từ vốn nghĩ sẽ thương lượng với hắn tìm biện pháp ứng đối trận động đất sắp tới, nhưng nghĩ lại, sinh tồn ở chỗ này thì Tiger còn lợi hại hơn so với nàng biết bao nhiêu lần, cho nên nàng cũng không muốn hắn thêm phiền, vội đi qua nằm xuống, gối lên chi trước của hắn, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

Tuy rằng ăn cơm chưa được bao lâu đã đi ngủ sẽ không tốt đối với thân thể, nhưng ban ngày Tiger chạy lâu như vậy rồi, hắn cần nghỉ ngơi đầy đủ.

Mà Tô Từ tuy rằng cái gì cũng không làm, nhưng chịu xóc nảy cả ngày cũng cảm thấy rất mệt mỏi, rất nhanh, hô hấp vốn có chút hỗn độn của nàng đã đều đặn lại, Tiger cẩn thận động động thân thể bao bọc lấy nàng dưới thân hắn, ủ ấm cho nàng, ừng ực liếm liếm mặt nàng, mới nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.