Thú !

Chương 13: Chương 13: Tuyệt vọng




Lúc Tô Từ mơ màng gần tỉnh, nàng cảm giác trên mặt không ngừng bị một đầu lưỡi thô ráp liếm lấy, đầy mặt mang mùi tanh của nước miếng khiến Tô Từ muốn ngất thêm một lần nữa.

“Khụ khụ.” Tô Từ ngột ngạt ho một tiếng, lập tức liền cảm giác trên mặt không còn bị đầu lưỡi kia liếm nữa, sau đó, trên mặt lại bị một cái đầu lông xù không ngừng cọ cọ.

“Được rồi, được rồi, ngươi mà cọ nữa ta khả chịu không nổi.” Tô Từ nghiêng đầu, miệng phát ra thanh âm khàn khàn, nàng muốn nâng tay đẩy ra lão hổ đang kích động không ngừng quấn lấy nàng khi thấy nàng tỉnh lại, miệng nó không ngừng gầm nhẹ, cái đuôi ve vẫy liên tục.

Nhưng cánh tay lại giống như trước lúc hôn mê, nàng hoàn toàn không thể khống chế không nhúc nhích được chút nào.

Tô Từ cả kinh, lập tức giãy dụa muốn ngồi dậy, lại phát hiện nàng thế nhưng chỉ có thể ngóc đầu dậy, còn các bộ phận từ cổ trở xuống căn bản không có nửa điểm phản ứng.

Thấy nàng tỉnh lại, lão hổ hưng phấn rống lên một tiếng thật lớn, thậm chí không ngừng chạy nhảy trong sơn động.

Nó kích động làm bụi bay đầy trong sơn động, Tô Từ không chút nào để ý đến nó, nàng trợn tròn mắt, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm các bộ phận mà nàng có thể thấy được chỉ có bộ ngực và bắp chân.

“Động a… Ngươi động một chút a!” Nàng muốn hoạt động một chút ngón chân cũng không được, không khỏi lại gào lên: “Ngươi động một chút a a! Động a..a..a..a!” Mắt Tô Từ đỏ ngầu, lớn tiếng rít gào, nhưng thân thể lại không nghe nàng điều khiển, không nhúc nhích chút nào cả.

…Tê liệt?

Lại là toàn thân bị tê liệt?

Tô Từ thoát lực cúi thấp đầu, cái gáy đụng đụng vào mặt đất, một trận hôn mê. Tô Từ cúi đầu cười cười, đột nhiên nâng lên đầu, lại hung hăng đập đầu xuống một lần nữa.

“Rống…” Bạch hổ vốn đang vui vẻ, nhưng lại bị Tô Từ chưa bao giờ có rít gào kinh ngạc một chút, đôi mắt màu vàng kinh ngạc quan sát Tô Từ, nhìn thấy Tô Từ tự va đầu xuống đất, nó rất nhanh bổ nhào đến bên cạnh Tô Từ, lúc Tô Từ đập đầu xuống lần thứ hai, nó muốn đưa ra chi (*chân) trước ngăn trở nàng va chạm xuống mặt đất.

Nhưng vì khổ người nó quá lớn, căn bản không thể làm được động tác này. Mùi máu tươi tràn ra từ cái ót của Tô Từ, ngửi được mùi máu bạch hổ rút rút mũi, gặp Tô Từ điên cuồng muốn đập đầu xuống đất một lần nữa, bạch hổ không khỏi quýnh lên, chân trước vung lên đỡ Tô Từ ngồi dậy, do lúc này Tô Từ căn bản không thể khống chế thân thể nên lảo đảo nghiêng mình đổ về một bên té xuống.

Tốc độ ngồi dậy quá nhanh, nghiêng ngã xuống tư thế lại quá khó chịu, nhưng lúc này Tô Từ hoàn toàn không có một chút lực chống đỡ thân thể, nàng cũng nghe thấy tiếng va chạm của cơ bắp, nếu như lúc này nàng có một tia tri giác chắc chắn là rất đau.

Nhưng bây giờ ngay cả cảm giác đau cũng là một tham vọng quá xa vời của nàng.

Tuyệt vọng sau đó lại có hi vọng, đến lúc này lại là hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Bạch hổ rất mau đem nàng đỡ lên, làm cho nàng tựa vào trên thân nó, từ trong cổ họng nó không ngừng vô thố gầm nhẹ bên tai nàng, giống như muốn an ủi nàng.

Tô Từ nhắm mắt thở phì phò, đầu óc trống rỗng, cái gì nàng cũng không muốn nghĩ nữa.

Một người đang bị tê liệt như nàng, cho dù là trước kia cũng khó mà sống sót. (*cả nhà không còn chỉ sống một mình, nếu bị tê liệt sống trong cuộc sống bình thường cũng rất không có hy vọng rồi), huống chi hiện nay nàng bị lạc trong khu rừng nguyên thủy này, nơi mà chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót. Lúc nàng bị hoa ăn thịt cắn chặt, trong lòng nàng đột nhiên nghĩ đến, nàng đã quá tin cậy bạch hổ rồi.

Hoặc giả mà nói nàng đã quá ỷ lại nó.

Chỉ sống chung với nó chỉ vẻn vẹn nửa tháng mà thôi.

Tuy rằng trước đây nàng vẫn cho rằng chính mình cũng không có ỷ lại vào bạch hổ vì biết rằng nó tùy thời có thể rời đi nàng, nhưng vừa rồi nàng chính là tự tin có nó ở bên người sẽ an toàn không có việc gì, nàng thậm chí ngay cả tối thiểu nhất đề phòng cũng không có.

Nàng thậm chí còn nghĩ, lần thoát khỏi nguy hiểm do hoa ăn thịt người cắn, về sau nàng phải nỗ lực hơn nữa để tăng cường thực lực của chính mình, bất luận là lúc nào và ở đâu thì vĩnh viễn chính mình chỉ có thể trông cậy vào mình là tốt nhất.

Lại không ngờ rằng khi tỉnh lại nàng lại phát phát hiện cơ thể mình đã không thể hoạt động nữa rồi.

……

Nằm ở trên mặt đất, Tô Từ mắt lạnh nhìn bạch hổ kéo tới một mảnh cây diệp tử so với nàng còn cao hơn, nhìn nó ngậm nàng nhẹ nhàng đặt trên diệp tử, sau đó lại ngậm một mảnh che lại nàng (*lót chỗ nằm bằng lá và đắp lên như đắp mền vậy nha), miệng vết thương sau đầu lập tức truyền tới một trận thanh lương, lúc này Tô Từ mới phát hiện, nơi nàng nằm lần trước nó cũng dùng diệp tử làm đệm lót cho nàng. Nàng nghĩ đến, nếu không phải thân thể không có cảm giác thì miệng vết thương trên thân chắc cũng là loại cảm giác thanh lương mát mẻ này.

Xem ra diệp tử có công dụng chữa thương ở nơi này.

Nhưng cái bộ dạng quỷ hiện tại này của nàng thì vết thương có khỏi cũng là một phế vật mà thôi.

Lúc này bạch hổ ngậm tới đây một trái cây, mỗi ngày Tô Từ có thói quen sẽ ăn trái cây sau khi ăn cơm, bạch hổ nhẹ nhàng đưa trái cây đến bên môi Tô Từ, nó gầm nhẹ ra hiệu cho nàng ăn hết. Tô Từ quay đầu tránh đi, bạch hổ ngậm trái cây cọ xát nàng, gặp nàng không để ý, nó chớp chớp mắt, sau đó đem trái cây phun đến bên cạnh, lại vọt ra ngoài chạy đi.

Tô Từ cũng không quan tâm nó đi đâu, lúc này lại phát hiện đây là một sơn động xa lạ không phải sơn động lần trước nàng ở, nàng không biết rõ nơi này có phải hay không là do bạch hổ tùy tiện tìm. Nếu như là lúc trước, sau khi lão hổ ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ cầm chủy thủ tự mình xem xét xung quanh sơn động, nàng muốn tận lực cam đoan an toàn của chính mình trước.

Nhưng lúc này đây, Tô Từ lại hi vọng cái sơn động này là lão hổ tùy ý tìm được trong khu rừng này, nàng hy vọng lão hổ không trở về nữa mà sẽ có một con dã thú tới đây.

Như vậy nàng sẽ được giải thoát.

Nàng thật sự… Không dám tưởng tượng cuộc sống nửa sống nửa chết của nàng sau này.

Nhưng tự sát là cần xúc động, hiện vết thương ở sau ót vẫn còn đau, nàng cũng không có dũng khí đi đập đầu vào vách đá.

Bạch hổ rất mau trở về tới, trong miệng ngậm một loại trái cây mà Tô Từ thường hay ăn, để trái cây bên môi nàng, thúc giục nàng ăn hết. (*ay da, anh Hổ sủng chị ghê ta).

Đôi mắt Tô Từ hoe hoe đỏ muốn khóc.

Lần trước, lúc nàng bị hoa ăn thịt người tấn công, nó cũng đang đi xung quanh hái trái cây cho nàng. Mà hiện tại, nó lại cho rằng Tô Từ không ăn là bởi vì không thích, cho nên mới ra ngoài tìm một loại khác cho nàng.

Tô Từ nhắm mắt chết sống không chịu há mồm, lão hổ tại bên cạnh nàng không ngừng quấn đi, thỉnh thoảng gầm nhẹ, lại cũng không thể làm gì, chỉ có thể tiếp tục tới chà Tô Từ.

Tô Từ tuy rằng không có tái va vào tường tự sát, nhưng cũng vẫn rất tiêu cực, vô luận bạch hổ thế nào chà nàng, nàng cũng không chịu há mồm ăn.

Cứ cách mấy giờ Bạch hổ lại đổi một lần diệp tử đang đắp trên người Tô Từ, hai ngày kế tiếp, vết thương trên cái ót và cánh tay có dấu răng cưa bị hoa cắn của Tô Từ đã tốt lên rất nhiều, nếu như không phải thân thể không cảm giác, Tô Từ khẳng định là muốn nghiên cứu một chút cây diệp tử này.

Hai ngày này, Tô Từ vẫn không chịu ăn bất cứ cái gì, sắc mặt nàng vàng như nến, bạch hổ ở bên cạnh thật gấp gáp, nó lại không giống người có thể dùng tay cường ép Tô Từ ăn, thậm chí trước mặt Tô Từ nó cũng đem móng vuốt thu lại, một chút lực cũng không dùng, nó sợ nếu như không cẩn thận Tô Từ liền bị nó một móng bắt chết.

Cho nên thật sự chỉ có thể nhìn sắc mặt Tô Từ càng lúc càng kém, sắc mặt nó cũng trở nên gấp gáp theo.

Đối với nó lộ ra ngoài cảm tình cùng nôn nóng, Tô Từ mê tít mắt đồng thời lại thật sự hiếu kỳ, nó đối nàng tốt như vậy nguyên nhân là cái gì, nhưng tình trạng tê liệt hiện tại như đẩy nàng đến tuyệt cảnh vách đá, không có chút đường lui.

Hai ngày nay bạch hổ không ra đi săn, chỉ tại phụ cận dùng mười mấy mấy phút bắt 2 loại nhỏ con mồi, Tô Từ thẳng tắp nằm ở trong sơn động.

Hai ngày này, nàng thói quen bạch hổ thỉnh thoảng tới chà nàng muốn nàng ăn vật, lúc này sơn động yên tĩnh làm Tô Từ có chút không thói quen, lúc nghiêng đầu lại phát hiện trên tảng đá trước mặt gần cửa sơn động có một dúm lông màu trắng.

Tử tế quan sát, Tô Từ phát hiện phía dưới đất gần tảng đá thậm chí có rất nhiều lông màu trắng. Hẳn là rơi ra từ trên thân bạch hổ, bởi vì nó mấy ngày nay vẫn tại bên cạnh nàng chuyển động, kiên trì cách một đoạn thời gian đem trái cây hoặc thịt tươi tiến đến trên môi nàng uy một chút, hoàn toàn không có cái gọi là nhụt chí. Những cái lông màu trắng rơi ra từ trên thân cũng bị nó đi lộ thời mang ra dòng khí quét đến dưới vách núi.

Tô Từ lại cảm thấy nhãn tình chua xót đau đớn lên.

Trong tâm ám ám hối hận, lúc trước vì cái gì không đối tốt với nó. Một đầu dã thú có tâm tư đơn thuần như vậy mà nàng vẫn chỉ là lợi dụng nó mà thôi.

Có nàng ở chỗ này, bạch hổ sẽ không đến nơi xa đi săn. Nhưng hiện tại nó đã đi ra ngoài gần một tiếng đồng hồ, thế nhưng còn không có trở về.

Tô Từ lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp nó, trên thân nó toàn miệng vết thương, trong tâm bắt đầu lo lắng.

Có lo lắng trong lòng, nên thời gian trôi qua cũng thấy thật chậm.

Tô Từ nhãn tình không chớp nhìn chằm chằm cửa động, chỉ cảm thấy trong tâm bị lo âu đánh úp lại đến khó chịu được lợi hại, lại làm như thế nào cũng không thể động đậy được một chút.

Đợi được đến lúc bạch hổ cắn con mồi rốt cục xuất hiện tại cửa sơn động, Tô Từ liền hàm răng cũng muốn cắn đứt, trong tâm vô cùng thống hận chính mình cái bộ dạng không sống không chết hiện tại này.

Lúc bạch hổ tiến vào sơn động liền thấy Tô Từ hung tợn nhìn chằm chằm nó, nhãn tình cũng có nó quá quen thuộc quang mang, không ảm đạm giống như hai ngày trước đây, nó không khỏi vui mừng ngậm con mồi bổ nhào đến trước mặt Tô Từ, đầu hơi hơi chà nàng.

Sau đó Tô Từ liền phát hiện, con mồi trong miệng nó vẫn còn đang run lẩy bẩy, con mồi vẫn còn sống.

Bạch hổ công kích con mồi cũng thích một kích toi mạng, bây giờ lại đem về một con mồi còn sống.

Đã hai ngày Tô Từ không uống nước cũng không ăn vật, cổ họng khô khốc được lợi hại, Tô Từ khó chịu ho khan một tiếng, sau khi xem xem trên thân bạch hổ cũng không có miệng vết thương gì, lại giống như thường ngày, nghiêng đầu nhắm mắt, chờ chết.

Nhưng lúc này bạch hổ nằm sấp tại Tô Từ bên người, thu lại móng vuốt, một bàn chân áp chế đầu Tô Từ làm nàng không nhúc nhích được đầu, sau đó ngậm con mồi, một ngụm cắn đứt da lông dưới cổ con mồi, sau đó đem miệng vết thương đang chảy máu của con mồi đưa đến bờ môi Tô Từ.

Nó thế nhưng đang cường ép Tô Từ ăn vật.

Mùi máu tanh nóng một chút một chút chảy vào trong miệng, Tô Từ bị nghẹn đến ho khan, ngậm miệng lại muốn quay đầu né tránh, lại bị phun đến đầy mặt toàn máu tươi. (*hơi ghê nhỉ, uống máu sống)

Lão hổ thấy Tô Từ ngậm miệng, trực tiếp đem miệng vết thương của con mồi áp lên miệng Tô Từ, lợi dung thân thể con mồi ngăn chặn Tô Từ hô hấp, cường ép nàng hé miệng (*lấy con mồi bịt mũi Tô Từ lại thì nàng bắt buộc phải hé miệng ra thở thôi, con hổ này thông minh gớm). Máu ấm áp không ngừng bị ép nuốt tiến dạ dày, mùi máu tươi thái quá dày đặc, Tô Từ chưa từng nếm qua thịt sống, bị bức đến trợn trắng mắt, ghê tởm muốn ói ra.

Nàng chịu không được hung hăng bắt một phen da lông của lão hổ.

Tô Từ bắt là lớp da lông mềm mại ở bụng lão hổ bại lộ tại trước mặt nàng, bị Tô Từ như vậy hung hăng một bắt, bị đau gầm nhẹ một tiếng.

Nghe đến nó bị đau tiếng hô, Tô Từ mới sững sờ nhìn ngón tay nàng quấn quanh lông của lão hổ. Thình lình xảy ra kinh hỉ, làm Tô Từ hoàn toàn không biết rõ nên thế nào phản ứng.

Nàng tuyệt vọng, tự sát, càng về sau tuyệt thực, là bởi vì nàng động không được nữa, nàng bị tê liệt. Nhưng hiện tại nàng lại bắt được da lông của bạch hổ điều này có nghĩa là nàng vẫn có khả năng cử động thân thể.

Tô Từ chỉ cảm thấy mũi lên men, rất nhiếu rất nhiều nước mắt chảy ra từ hốc mắt hòa với máu tươi chảy xuống. Bởi vì Tô Từ không nuốt, bạch hổ cho rằng nàng lại không chịu ăn, dù sao máu con mồi cũng có hạn, nếu không làm cho nàng ăn no, nó lại phải chạy ra ngoài bắt con mồi khác, như vậy nó chỉ sợ mùi máu tươi quá lớn trong sơn động sẽ hấp dẫn đến dã thú khác đang cực đói kéo tới đây thì Tô Từ sẽ gặp nguy hiểm, mặc dù trong sơn động này nó đã lưu lại mùi của nó.

Bạch hổ cúi đầu gào thét, lại đem con mồi triều Tô Từ đè ép. Tô Từ lúc này chỉ hơi hoạt động được một chút bàn tay, nhưng nàng biết tương lai nàng có thể hoạt động, làm sao còn muốn tuyệt thực nữa, lập tức liền nghiêng đầu muốn nói với bạch hổ lấy ra con mồi đang chảy máu tươi ghê tởm trên miệng nàng, đi tìm mấy quả trái cây cấp nàng ăn.

Nhưng bạch hổ lại chỉ nghĩ nàng lại muốn giống như lúc trước giãy dụa, dưới mặt bàn chân lại dùng lực, Tô Từ cũng chỉ có thể yên lặng nuốt máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.